Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

“Hôm đó Nhu nhi và Vương gia vào cung. Trước đó vài ngày, Vương gia đã truyền lệnh là sau này Nhu nhi và Vương phi cùng nhau cầm quyền. Một khi đã như vậy, nếu tỷ ấy đã biết việc này thì nên đến phòng thu chi để ra lệnh xuất bạc hoặc ứng bạc trước, không nên để cho Khương bà tử chậm trễ việc mua đồ, mua đồ mà thiếu thứ khác thì có thể mua sau nhưng lại làm cho Vương gia không có giấy để dùng thì làm sao người có thể xử lý công vụ?” Lời nói Thẩm trắc phi lộ ra chút sắc bén.

Ý tứ trong lời là ám chỉ Mộ Dung Thư không có năng lực quản sự, làm việc không có chu toàn, nên mới để xảy ra sơ sót như thế.

“Thì ra là chuyện này.” Mộ Dung Thư mỉm cười, không có chút sợ hãi.

Nàng nhìn Vũ Văn Mặc thản nhiên nói: “Vương gia, qua đó có thể nhìn ra là trong mắt hạ nhân, thần thiếp cũng chẳng quan trọng gì, có lẽ cũng không xem thiếp là Vương phi, là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương! Nếu để người khác biết, không biết sẽ gán tiếng xấu gì cho Vương gia! Để tránh cho người ta nói người sủng thiếp diệt thê thì không bằng thay đổi cả phòng thu chi? Còn Khương bà tử kia, đã biết rõ là trong phủ thiếu đồ dùng mà trước lúc Thẩm trắc phi tiến cung lại không chịu đến phòng thu lĩnh bạc. Lúc đến gặp bản Vương phi cũng không giải thích tình huống, nếu thật sự là cần mua gấp, không thể chậm trễ một ngày thì bà ta có thể nhắc nhở thần thiếp, có chút bạc thì chỉ cần thần thiếp bán mấy vài món đồ trong kho của Mai viên cũng đã đủ.”

Nếu Thẩm trắc phi đã nói vậy thì nàng cũng sẽ không ngại đổi trắng thay đen! Mộ Dung Thư vừa dứt lời thì liền Tẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi thầm cắn răng, trốn tránh trách nhiệm thật giỏi! Mộ Dung Thư làm vậy khiến nàng trở tay không kịp, nàng ta chối giỏi thật! Giống như tình cảnh trong cung ngày hôm qua, rõ ràng là đã hiểu ý của Thẩm Quý phi nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua! Còn âm thầm ám chỉ thân phận tiểu thiếp của mình!

Chuyện hôm qua cũng giống như việc hôm nay, thật là một trò cười!

Nghe xong lời của nàng, đôi mắt sâu như dầm nước không đáy của Vũ Văn Mặc lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch. “Khương bà tử làm việc bất lợi, đổi người đi! Về phần bên phòng thu chi, lát sau sai người đi thông báo, nếu Vương phi muốn lĩnh ngân lượng, không được ngăn cản.”

Vũ Văn Mặc vừa dứt lời, Thẩm trắc phi không nhịn được liền cau mày nói, “Vương gia, bây giờ Vương phi cần phải chiếu cố nghĩa tử nên không có thời gian để ý tới chuyện trong phủ, chỉ sợ là sẽ xảy ra sơ sót.”

Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn Thẩm trắc phi.

“Thẩm trắc phi lo bản Vương phi se mệt mỏi sao? Yên tâm đi, Mai viên của bản Vương phi có rất nhiều nha hoàn, chuyện chiếu cố Hiên nhi sẽ có người lo lắng chu toàn. Mấy ngày trước ta có mua mấy đứa nha hoàn mới, nếu bên cạnh Thẩm trắc phi thiếu người, thì mua thêm vài đứa để đỡ đần công việc giúp muội.” Mộ Dung Thư lập tức cười phản bác.

Lửa giận trong lòng Thẩm trắc phi đã đến đỉnh điểm, nàng biết do nàng suy nghĩ không thấu đáo nên mới để cho Mộ Dung Thư tìm ra lỗ hổng, nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ tự thương thân hoặc là hộc m.á.u vì tức, liền lắc đầu nói: “Nha đầu cùng bà tử bên muội đã đủ dùng. Hiên nhi tất nhiên là cần nha hoàn hầu hạ.”

“Ừ, vậy Thẩm trắc phi còn có việc gì nữa không?” Mộ Dung Thư gật đầu, nhấp một ngụm trà hỏi.

Thẩm trắc phi lắc đầu gượng gạo, “Không có.” Nàng lại nhìn Vũ Văn Mặc, cười nói: “Đại phu nhân nói là Đỗ phủ có mời một đạo sĩ đạo hạnh cao thâm đến làm phép trừ tà đuổi ma trong phủ rất hay. Nhu nhi đã đồng ý với Đại phu nhân là hai ngày nữa sẽ mời đạo sĩ kia đến phủ một chuyến, không phải để xua quỷ, mà chỉ để bảo vệ bình an.”

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc cau mày, từ trước tới nay hắn không tin có quỷ thần. Thế nhưng, phần lớn phụ nhân đều tin tưởng, liền gật đầu: “Ừ.”

Mộ Dung Thư nhìn Thẩm trắc phi, xua đuổi ma quỷ? Bảo vệ bình an? Thẩm trắc phi lại tin có quỷ thần?

Sau khi quyết định xong chuyện này, Thẩm trắc phi lại nói vài câu với Mộ Dung Thư, còn Vũ Văn Mặc còn có việc cần giải quyết nên đi trước, trước khi đi hắn còn nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư một cái, do chỉ lo ứng phó với Thẩm trắc phi nên Mộ Dung Thư cũng không phát hiện. Dù sao, hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm.

Thẩm trắc phi vốn đang tức giận, rất muốn bỏ về ngay, vừa lúc thấy thấy Mộ Dung Thư cũng không muốn giữ nàng liền tìm lý do rời đi ngay. Sau khi bọn họ rời đi, Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng dẫn Hiên nhi đến.

“Mẫu thân.” Hiên nhi vào phòng, vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư liền ngọt ngào kêu lên, bóng dáng lắc lư chạy đến Mộ Dung Thư.

Thật ra là phải đặt linh cửu của Liễu Ngọc Nhi bảy ngày để cho Hiên nhi túc trực nhưng do Liễu Ngọc Nhi: nàng vốn không phải là người trong vương phủ lại mang tiếng thông dâm và quan trọng hơn hết là Mộ Dung Thư không có quyền làm như vậy, nên chỉ có thể phân phó hạ nhân tìm mảnh đất tốt nhất để hạ táng cho nàng.

Hiên nhi là đứa bé hiểu chuyện, khóc lóc rồi cũng không nháo nữa mà càng dè dặt để lấy lòng Mộ Dung Thư, chỉ vì sợ Mộ Dung Thư sẽ vứt bỏ bé. Dù sao thì đứa nhỏ này đã trải qua cảnh bị phụ thân vứt bỏ, mẫu thân c.h.ế.t thảm, nên trong thâm cực kỳ khát vọng được Mộ Dung Thư yêu thương.

Mộ Dung Thư ôm bé vào lòng, nàng thử nâng bé lên, bánh bao nhỏ của nàng cũng thật nặng, nhưng trong lòng nàng rất yêu thương bé, nàng nhu hòa nói: “Một lát nữa mẫu thân dẫn con đến Liễu phủ gặp ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, lúc đó con phải nghe lời mẫu thân, biết chưa?”

Đến Liễu phủ là nàng có mục đích quan trọng! Nàng sẽ lợi dụng Hiên nhi để kích thích Liễu Đại nhân, từ đó sẽ đối phó Vương Quân Sơn!

“Dạ, Hiên nhi sẽ nghe lời mẫu thân. Nhưng ngoại tổ hung dữ lắm, ngoại tổ phụ còn mắng nhiếc mẫu thân.” Hiên nhi gật đầu liên tục để chứng tỏ bé sẽ nghe lời nhưng vừa nhắc tới hai chữ mẫu thân thì đôi mắt đang sáng rỡ liền u tối.

Mộ Dung Thư cũng không nói gì, người lớn còn không chịu nổi tử biệt huống hồ Hiên nhi chỉ là một đứa bé? Chỉ mong là theo thời gian thì miệng vết thương sẽ khép lại.

“Đừng sợ, có mẫu thân ở đây, ông ấy không dám hung dữ đâu.”

“Dạ, Hiên nhi không sợ.”

Sau khi trấn an Hiên nhi, Mộ Dung Thư liền phân phó người đưa bái thiếp* qua Liễu phủ rồi sau đó mới sai chuẩn bị xe ngựa, dắt Hiên nhi cùng đến Liễu phủ.

*: là thư báo cho người bên kia biết mình sẽ đến

Khoảng nửa canh giờ đã đến Liễu phủ.

Sau khi Liễu phủ nhận được bái thiếp liền cho quản gia chờ ở trước cửa, vừa nhìn thấy xe ngựa của Mộ Dung Thư liền tiến đến cung nghênh.

“Nô tài thỉnh an Vương phi.”

Mộ Dung Thư nắm bàn tay bé nhỏ của Hiên nhi xuống xe ngựa, quản gia kia dĩ nhiên biết Hiên nhi nên có chút sững sờ, vẻ khinh miệt liền hiện lên trong đáy mắt. Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn hắn, hắn lập tức thu lại ánh mắt, dẫn Mộ Dung Thư và Hiên nhi đến thẳng chính sảnh.

Liễu lão gia và Liễu phu nhân đã đợi sẵn, sau khi hai người nhận được bái thiếp liền bỏ tất cả mọi chuyện để đến chính sảnh ngồi chờ. Dù gì thì Mộ Dung Thư cũng là Nam Dương Vương phi, thân phận tôn quý, không thể đón tiếp chậm trễ được.

Nhưng khi họ nhìn thấy Mộ Dung Thư nắm tay một đứa bé ba tuổi bước vào thì cũng sửng sốt.

Đứa nhỏ xin đẹp như vậy đều làm cho Liễu lão gia cùng Liễu phu nhân tán thưởng không ngừng nhưng khi bé đến gần, hai người nhìn rõ khuôn mặt bé thì đều khiếp sợ, đây chẳng phải là con của Ngọc Nhi?

Bất quá hai người đều đã trải qua rất nhiều sự đời nên dĩ nhiên có thể dấu đi sự kinh ngạc, cúi đầu phúc thân hành lễ với Mộ Dung Thư, “Lão thân, lão phu nhân thỉnh an Nam Dương Vương phi.”

Mộ Dung Thư gật đầu nói: “Nhị lão không cần đa lễ. Mau mau đứng dậy, đừng để bản Vương phi tổn thọ.”

“Vâng.” Khi Nhị lão đứng dậy, ánh mắt lại rơi trên người Hiên nhi, mặc dù đứa nhỏ này là con của Ngọc nhi, là cháu ngoại bọn họ, nhưng Ngọc Nhi không tuân thủ nữ tắc, dám thông dâm với hạ nhân rồi sinh con nên đứa nhỏ này chính là nghiệt chủng, mặc dù bộ dáng đứa nhỏ này khiến ai cũng sinh ra lòng yêu thương nhưng bọn họ không thể nhìn nhận!

Hiên nhi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ liền sợ hãi, chỉ có thể co người nép sau Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư thu hết biểu tình của bọn họ vào trong đáy mắt, vỗ vỗ tay Hiên nhi nói: “Mau đến thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con đi.”

Nhị lão nghe vậy, vội lắc đầu nói, “Đứa nhỏ này không quan hệ với hai chúng ta.”

Advertisement
';
Advertisement