Mộ Dung Thư nhấp môi khẽ cười:
– Vâng, chỉ trong nháy mắt, vương gia có thể làm cho ngựa ngã xuống đất sùi bọt mép.
Nói xong, nàng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Hắn là người luyện võ, nắm rất rõ huyệt đạo trên cơ thể người, hắn ra tay sẽ không sai. Hơn nữa, dựa vào lực đạo của hắn, dùng châm nhỏ xuyên qua lớp da lông đ.â.m vào huyệt đạo của ngựa, nhất định có thể làm một cách kín đáo.
Vũ Văn Mặc hai mắt tỏa sáng, quả nhiên, hắn đã nói nàng nhất định sẽ có cách! Nữ nhân thông minh như vậy là của hắn! Hắn vì thế tự hào kiêu ngạo.
Hai người đi ở cuối cùng, vì vậy gã sứ thần Nam Cương đi ở phía trước kia tất nhiên không nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai.
Tạ Nguyên dừng chân, đôi mắt đào hoa tràn đầy tươi cười nhìn về phía Mộ Dung Thư, nhỏ giọng nói:
– Lát nữa Vương phi không cần tránh né, cứ tuỳ ý đạp gã man di dám vô lễ với ngài kia xuống dưới chân mà nhục nhã hắn!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ. Vừa rồi, Tạ Nguyên vì bảo vệ nàng mà nói ra những lời hạ thấp gã sứ thần Nam Cương kia không thể không nói lợi hại! Thế nhưng, nàng cũng quả thật không phải kẻ rộng lượng, đắc tội nàng cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui ra! Ánh mắt nàng quan sát một lượt rồi trả lời:
– Đạp hắn chỉ tổ bẩn chân mình, không bằng xem bọn hắn tự g.i.ế.c lẫn nhau.
Nàng đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt. Một khi gã sứ thần Nam Cương này quay về Nam Cương, nàng nhất định giúp Vũ Văn Mặc bày mưu để quốc chủ Nam Cương sinh ra hiềm khích với hắn, sự tin tưởng giữa đại thần và quốc chủ sẽ không duy trì được mấy ngày, mà Đại Hoa quốc cũng sẽ có một thời gian thái bình, dân chúng cũng được yên ổn.
– Thư nhi nói rất đúng, không nên làm bẩn chân mình. Sứ thần Nam Cương kia là cái thá gì!
Vũ Văn Mặc gật đầu tán thành Mộ Dung Thư. Ngày hôm nay gã sứ thần kia dám đùa bỡn Thư nhi, còn muốn có kết cục tốt? Chẳng phải là đang nằm mơ sao!
Tạ Nguyên nghe vậy, nhịn không được cười ha ha mấy tiếng, có ý tứ, thật có ý tứ!
Sứ thần Nam Cương đi phía trước nghe tiếng cười của Tạ Nguyên thì bước chân hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía ba người Mộ Dung Thư, sát ý trong mắt rất đậm, chỉ cần tương lai Nam Cương quốc lớn mạnh, chắc chắn phải mang nữ nhân can đảm dám bất kính với hắn kia lên giường hành hạ cho đến chết! Về phần những kẻ khác, ngũ mã phanh thây.
Ở chuồng ngựa.
Chuồng ngựa cách cung Càn Thanh khá xa, phải đi hơn nửa canh giờ mới đến.
Khi nhìn thấy Hoàng Thượng, mấy chục thị vệ canh giữ chuồng ngựa lập tức quỳ xuống thỉnh an.
Hoàng Thượng quay đầu lại hỏi Mộ Dung Thư:
– Nam Dương vương phi cần mấy thớt ngựa?
Giờ này khắc này, phía trước từ “vương phi”, Hoàng Thượng lại bỏ thêm hai chữ “Nam Dương”, hiển nhiên đã thừa nhận thân phận Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đi lên phía trước, nàng phúc thân trả lời:
– Chỉ cần một thớt là đủ.
– Được, người đâu, đưa một con ngựa đến.
Hoàng Thượng hạ lệnh.
Hạ nhân trông coi chuồng ngựa lập tức tuân lệnh đi dẫn ngựa, nhưng sứ thần Nam Cương lại đưa tay cản lại:
– Nếu muốn chứng minh Nam Dương vương phi không nói ngoa, há có thể dùng mấy con ngựa ốm yếu đó của Đại Hoa quốc? Đưa chiến mã của ta tới đây!
Kỳ thực trong lòng hắn suy nghĩ rất đơn giản. Ngựa của Đại Hoa quốc thật quá ốm yếu, đồng thời nơi này còn là hoàng cung Đại Hoa quốc, ngựa chỉ dùng cho đám quý tộc cưỡi chơi, so với chiến mã nơi sa trường có lẽ càng ốm yếu hơn, đương nhiên dễ dàng thuần dưỡng. Đây không phải dễ dàng để cho phụ nhân không biết xấu hổ kia thành công? Mà chiến mã của hắn đã theo hắn xông pha chiến trường g.i.ế.c địch, dũng mãnh vô địch, còn là chiến mã nhất nhì Nam Cương quốc, khó có chiến mã nào địch nổi.
Nếu hắn biết không đầy một lát sau, chiến mã hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo sẽ ngã xuống đất sùi bọt mép, sau này cũng không thể xông pha chiến trường mà chỉ có thể nuôi trong chuồng, không biết hắn sẽ hối hận vì hành động lúc này như thế nào?
Hoàng Thượng cau mày.
Ánh mắt Mộ Dung Thư không hề e ngại nhìn về phía sứ thần Nam Cương nói:
– Nếu sứ thần đã kiên trì như vậy, bổn vương phi cũng không tiện từ chối.
Như vậy cũng rất tốt, dùng ngựa của Nam Cương làm người Nam Cương câm miệng!
Một lát sau, người của sứ thần Nam Cương dắt ngựa đến. Khi con ngựa xuất hiện trước mắt Mộ Dung Thư, con ngươi nàng mở lớn, không ngờ chiến mã của Nam Cương lại to khoẻ như thế, so với chiến mã Đại Hoa quốc thì cao lớn hơn một vòng!
Sứ thần Nam Cương cao ngạo hếch cằm, đây chính là chiến mã của Nam Cương! Hắn khinh thường nhìn về phía bọn họ nói:
– Nếu làm không được cũng đừng mạnh miệng, ta biết rõ ngựa của Đại Hoa quốc yếu ớt như một gã tiểu đồng (theo ta hiểu là kiểu như nam kĩ, trai bao ấy), sao có thể so sánh với chiến mã của chúng ta?
Lời này nói vô cùng cuồng vọng, khiến sắc mặt Hoàng Thượng lập tức chìm xuống. Hắn là vua của một nước, đương nhiên biết nguyên nhân những năm gần đây Đại Hoa quốc sở dĩ thu phục không xong Nam Cương chính là do ngựa của bọn họ! Mà hiện thời bị người khác khinh thường như thế, quả nhiên là làm nhục thể diện của hắn!
Sắc mặt mấy người Vũ Văn Mặc cũng không khá hơn chút nào!
– Khó trách nữ nhân Nam Cương quốc không sinh được nửa đứa con trai, thì ra là do nam nhân Nam Cương quốc đều đến nam quán đùa bỡn tiểu đồng! Ha ha ha! Buồn cười, thật là buồn cười! Thật sự là nam nữ lẫn lộn! Thế nhưng, cho dù sinh con ra thì thế nào? Còn không biết là dã chủng của ai! Trong mắt sứ thần, dã chủng cùng với súc sinh chắc không đặc biệt chứ? Nếu không đã chẳng nói ra mấy lời như thế! (Ta chém, nguyên văn khó hiểu quá)
Tạ Nguyên cười lạnh châm chọc. Nếu không phải e ngại sự có mặt của Mộ Dung Thư, hắn càng có thể nói những lời độc địa hơn.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư một trận lạnh lẽo, Tạ Nguyên đúng là một người vì báo thù cái gì cũng có thể nói ra, lại nhìn sắc mặt của gã sứ thần kia liền biết những lời của hắn cũng không phải vô căn cứ. Nam Cương quốc quả nhiên là quốc gia khiến người khác khinh thường! Một quốc gia lại không có đạo đức luân thường, không có tri thức, chỉ biết dùng cơ bắp, làm sao có thể dân giàu nước mạnh?
Sứ thần nghẹn lời. Đúng như Tạ Nguyên nói, ở Nam Cương quốc, rất nhiều nam nhân không hài lòng việc nữ nhân thích nam đồng, hơn nữa nữ nhân vô cùng ít, phần lớn đều là mấy nam nhân cưới một nữ nhân, kết quả đứa nhỏ là của ai, bọn họ cũng không biết, vì người Nam Cương quốc không thích đọc sách. (Chỗ này với đoạn trên mâu thuẫn, khó hiểu quá)
– Tạ ái khanh, đừng nhiều lời, tạm thời nhìn xem Nam Dương vương phi sẽ làm thế nào.
Hoàng Thượng vẻ mặt cả giận nói. Tuy rằng lời Tạ Nguyên nói ra vô cùng châm chọc, nhưng dù gì hắn cũng là đương kim thánh thượng, trước mặt sứ thần nước khác cũng không nên làm quá.
Mộ Dung Thư lại phúc thân nói:
– Hôm nay thần phụ không được khoẻ, chỉ cần thỉnh Nam Dương Vương ra tay là được.
– Nam Dương Vương?
Hoàng Thượng nghi hoặc. Vừa rồi nhìn vẻ mặt Nam Dương Vương dường như cũng có chút ngoài ý muốn, khi nào thì Nam Dương Vương cũng biết thuần phục ngựa rồi?