Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Nàng nhìn về phía Vũ Văn Mặc, nghiêng đầu, khoé mắt đồng thời nhìn lướt qua thiếu nữ định xem kịch vui kia, giọng nói lạnh lẽo dị thường.

– Ngươi cho rằng dựa vào thân phận của ngươi cũng xứng chất vấn bổn vương phi?

Vũ Văn Mặc đi về phía nàng.

– Ngươi!

Cô gái kia nghẹn lời, không ngờ những lời đó căn bản chẳng thể chọc giận Mộ Dung Thư! Ở phương hướng này của thiếu nữ vốn không thấy Vũ Văn Mặc.

Mà Vũ Văn Mặc nghe thấy lời nói của thiếu nữ từ nhã gian truyền tới, nhất thời trên vầng trán băng sương lộ ra lãnh ý. Lưu Nam đại nhân đi phía sau hắn đương nhiên nghe được giọng nói kia là của nữ nhi nhà mình, lập tức nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc. Vừa rồi ăn cơm họ cũng đã biết thân phận Mộ Dung Thư!

Không ngờ Nam Dương vương phi căn bản không chết!

Trước mắt chính là Nam Dương vương phi, mà nữ nhi nhà mình lại bất kính với vương phi như thế! Lưu Nam đại nhân tránh không được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mà nữ nhi của Lưu Nam vừa nhìn thấy Vũ Văn Mặc, bỗng chốc ngơ ngẩn. Bình thường nàng đều ở trong khuê phòng, tuy rằng ngẫu nhiên có đến chùa miếu dâng hương, cũng đã gặp qua vài nam tử khác, nhưng lại chưa từng thấy ai xuất sắc như thế! Nếu có thể gả cho người như vậy, cho dù bị giảm thọ nàng cũng cam nguyện! Không chỉ là nàng, những cô thiếu nữ còn lại cũng nhìn đến ngây ngốc, nhưng vì thẹn thùng đều cúi đầu, chỉ ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc.

Nhưng toàn thân Vũ Văn Mặc bao phủ hơi thở lạnh băng, dường như có thể khiến người khác đông cứng, nhìn một chút, trong lòng các thiếu nữ cũng có phần e ngại.

– Khởi bẩm vương gia, con gái của Lưu Tri phủ đại nhân xúc phạm vương phi, trong lúc dùng bữa đã nói chuyện vô phép, ỷ vào thân phận mình tôn quý buộc vương phi đáp lời của nàng. Nô tì thật sự nhìn không được mới lên tiếng thay chủ tử nói hai câu, con gái Lưu tri phủ thế nhưng lại nhục mạ nô tì và vương phi, còn có tiểu thiếu gia. Xin vương gia làm chủ cho vương phi!

Hồng Lăng đang ăn cơm ở phòng bên nghe được động tĩnh, lập tức đẩy cửa phòng ra, chạy tới trước mặt Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, trong mắt rưng rưng, cực kì ủy khuất nói.

Hiện thời vương gia coi trọng nhất là vương phi, thiếu nữ ngu xuẩn kia sẽ vì hành vi mạo phạm, coi thường vương phi mà trả giá đắt! Hơn nữa, lá gan nàng ta thật rất lớn, còn dám có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ của vương phi và vương gia! Hòa thân? Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu như là công chúa Nam Cương đến hòa thân, như vậy thì để vương phi ở vị trí nào?

Con gái của Lưu Nam nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, nha đầu này thật là lớn gan, cũng dám tố cáo nàng! Quá mức đáng giận! Có điều nàng cũng không cần sợ, dù sao từ trước tới nay phụ thân rất yêu thương nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng bị người khác khi dễ.

Sắc mặt Mộ Dung Thư chẳng chút gợn sóng, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Vũ Văn Mặc thu hồi con ngươi sâu thẳm, quay đầu nhìn chăm chú Lưu Nam đại nhân.

– Được, được lắm!

Thân hình Lưu Nam lảo đảo, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa, nơm nớp lo sợ nói:

– Là hạ quan không biết cách dạy con, là hạ quan không biết cách dạy con, hạ quan nhất định có câu trả lời cho Nam Dương Vương, Nam Dương vương phi!

Hiện thời Nam Dương Vương là người tâm phúc trước mắt của đương kim thánh thượng, đám quan viên thấp cổ bé họng bọn họ nào dám đắc tội?

Nhìn thấy Lưu Nam quỳ xuống, không chỉ mấy quan viên trong nhã gian kia mà ngay cả con gái của hắn và bốn thiếu nữ còn lại đều sửng sốt. Lưu Nam đại nhân ở Nghiệp Thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng thấy hắn sợ hãi bất kì ai! Hơn nữa, lại dưới tình huống Nam Dương Vương có vẻ như cũng không thật sự tức giận, Lưu Nam đại nhân đã sợ tới mức này!

– Phụ thân! Nữ nhi cũng không làm gì hết, chỉ là hỏi ra nghi hoặc trong lòng mà thôi. Nam Dương Vương, xin người tin tưởng ta, cùng lắm ta chỉ là hỏi hai câu mà thôi, tuyệt đối không có bất kính với Nam Dương vương phi. Trước đó phố lớn ngõ nhỏ đều nói rằng Nam Dương vương phi đã bỏ mình trong biển lửa, vì vậy ta mới nổi lên nghi vấn, dù sao chúng ta cũng không hề nghe được tin tức ngài cưới tân thê.

Thiếu nữ chạy ra nhã gian đến đỡ Lưu Nam dậy, nhưng nâng hai lượt cũng không nâng lên nổi, nàng liền dùng tư thái quyến rũ nhất phúc thân thi lễ với Vũ Văn Mặc, trong mắt thấp thoáng lệ châu.

– Đồ hỗn trướng! Câm miệng!

Lưu Nam giận quát một tiếng.

Thiếu nữ sững sờ, nước mắt trong suốt không kiềm được trượt khỏi rèm mi rơi xuống, phụ thân chưa bao giờ hung dữ với nàng như thế!

Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn Lưu Nam làm bộ làm tịch, giọng nói như hàn băng:

– Không cần giả vờ trước mặt bổn vương phi. Cha con cùng diễn trò!

Cho là nàng không nhìn ra được à? Lưu Nam dạy dỗ con gái mà lại chờ khi nàng ta nói hết những lời lên án nàng, còn không phải là tranh thủ sự đồng tình của Vũ Văn Mặc sao?

Lưu Nam ngẩng đầu dè dặt cẩn trọng đánh giá Mộ Dung Thư, không có dự liệu tới nàng quan sát tỉ mỉ như thế. Đúng là hắn cố ý để nữ nhi lộ diện trước mặt Vũ Văn Mặc, một khi được Vũ Văn Mặc ghé mắt, như vậy con đường làm quan ngày sau của hắn chắc chắn một bước lên mây.

Đôi mày kiếm sắc bén đen như mực của Vũ Văn Mặc chau lại, lời nói ra lại bén nhọn như đao kiếm.

– Lưu Nam Lưu đại nhân, ngươi cứ ở Nghiệp Thành chờ bị tháo mũ ô sa đi!

Dứt lời, hắn ôm lấy Mộ Dung Thư lướt qua bên người vị Lưu Nam đại nhân đang còn sững sờ chưa kịp phản ứng mà đi.

Mấy gã quan viên phía sau thổn thức không thôi! Trong lúc lơ đãng sảy chân lại bị một kích trí mạng như thế!

– Phụ thân!

Thiếu nữ kinh hô, tại sao có thể như vậy? Nàng lớn lên xinh đẹp như thế, người cầu hôn đạp phá muốn nát cửa phủ, nhưng Nam Dương Vương thậm chí ngay cả liếc nàng một cái cũng không thèm! Còn khiến cái ghế của phụ thân cũng không giữ được!

Tuy rằng Vũ Văn Mặc chỉ là một vương gia, nhưng đối phó với một quan viên nhỏ bé như Lưu Nam này thì đơn giản chẳng khác gì muốn bóp c.h.ế.t một con kiến! Huống hồ, Vũ Văn Mặc cũng không phải vô cớ định tội, Lưu Nam hối lộ quan viên, đây chính là tội danh nặng nhất, Lưu Nam đừng nghĩ thoát được!

Advertisement
';
Advertisement