Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Nghe âm thanh đó, khoé môi Mộ Dung Thư nhẹ nhàng gợi lên, lập tức xoay người. Quả nhiên là hai người có thể cho nàng ấm áp ở Triệu phủ, Xuân Mai và Thu Diệp.

– Xuân Mai, Thu Diệp.

Nàng nhẹ giọng kêu.

Xuân Mai vừa chạy tới, đang muốn ôm Mộ Dung Thư lại phát hiện nha hoàn che mặt bên người Mộ Dung Thư chắn phía trước nên lùi lại. Thu Diệp cũng đến trước mặt ngay sau đó.

Nha hoàn che mặt tất nhiên là Hồng Lăng. Vì không muốn hù doạ người khác nên nàng mới che mặt lại. Từ trước tới nay nàng luôn xem Mộ Dung Thư là người quan trọng nhất, huống chi hiện thời Mộ Dung Thư sống lại từ chỗ chết, nàng đã sớm âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để cho vương phi có việc, cho nên dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Xuân Mai và Thu Diệp.

– Hồng Lăng, hai người này là bạn tốt của ta, không cần đề phòng như thế.

Mộ Dung Thư nhìn về phía Hồng Lăng khẽ cười nói. Không ngờ chỉ mấy hôm không gặp, khí thế Hồng Lăng đã trở nên mạnh mẽ như vậy.

Nghe vậy, Hồng Lăng lui ra phía sau.

– Vâng, vương phi.

Mộ Dung Thư đi về hướng Xuân Mai và Thu Diệp:

– Các ngươi ổn chứ?

– Chúng ta thật lo lắng cho ngươi. Ngày đó ta nghĩ ngươi xảy ra chuyện nên ở ngoài cửa phủ chờ, đúng lúc gặp được Ngũ thiếu gia, có cả Nam Dương Vương. May mắn ngươi không có việc gì, bằng không ta sẽ lo lắng c.h.ế.t mất.

Xuân Mai nhìn Mộ Dung Thư từ trên xuống dưới, phát hiện nàng không có chuyện gì, hơn nữa y phục trên người cực kì đẹp đẽ sang trọng, càng lộ vẻ cao quý. Xuân Mai nhìn đến thất thần.

– Xuân Mai luôn lo cho vương phi, ta mới cùng nàng cùng đi. Vốn muốn chờ hai ngày sau vương phi rỗi rãi lại đến, nhưng không ngờ lại gặp trên đường. Nhìn thấy vương phi bình an, ta và Xuân Mai đều yên tâm.

Thu Diệp cười nói, không hổ là người đã trải qua đau khổ, phản ứng cũng nhanh không ít. Hiện thời thân phận Mộ Dung Thư thay đổi, cho dù nàng quan tâm Mộ Dung Thư cỡ nào cũng không thể hoàn toàn biểu hiện.

Mộ Dung Thư gật đầu cười nói:

– Ta tốt lắm.

– Vương phi, người thật đẹp, so với trước kia còn đẹp hơn.

Xuân Mai ngây ngốc mở miệng.

Mộ Dung Thư phì cười:

– Cũng chỉ là thay đổi một bộ quần áo mà thôi.

Hồng Lăng ở một bên nhìn Mộ Dung Thư nói chuyện thoải mái cùng hai người Thu Diệp, trong lòng nàng cũng yên tâm. Vốn còn lo lắng vương phi ở Triệu phủ sống không tốt, dù sao cũng là dùng thân phận nha hoàn, hiện thời xem ra, hai người này là thật lòng tốt với vương phi.

– Vừa rồi ta còn bàn bạc với Thu Diệp, không biết vương phi thích dạng áo choàng nào. Giờ gặp được người, nhất định phải chính mình hỏi một chút. Vương phi, người thích loại nào?

Ngẫu nhiên xung quanh cũng có một vài người qua lại, Xuân Mai và Thu Diệp tự giác lui ra phía sau một bước nhỏ, cúi đầu trò chuyện với Mộ Dung Thư. Người đi ngang qua sẽ không quá chú ý tới họ.

Hiện tại thân phận của Mộ Dung Thư là Nam Dương vương phi, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi một hành động của nàng, Thu Diệp và Xuân Mai không muốn để người khác gièm pha đồn đãi điều gì về Mộ Dung Thư nên chỉ có thể làm vậy.

– Ta thích màu lam, như màu xanh của bầu trời ấy.

Mộ Dung Thư để ý thấy hành động nhỏ ấy của hai người, tất nhiên biết họ là vì quan tâm mình, lập tức cười trả lời.

Thu Diệp gật đầu:

– Vâng, ta nhớ kỹ. Trong mấy ngày tới nhất định sẽ nhanh chóng làm xong, trước khi vương phi hồi kinh sẽ đưa cho vương phi.

– Đến lúc đó ta cũng có lễ vật tặng cho vương phi.

Xuân Mai ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mộ Dung Thư, sau lại cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Mộ Dung Thư nhịn không được cười mỉm:

– Ừ, ta chờ. Hai ngày nữa có thời gian, ta sẽ cho người gọi các ngươi đến trò chuyện một chút.

Dưới ánh trăng mờ ảo, không ngừng có những ánh mắt tò mò nhìn sang phía này. Để tránh gây ra phiền phức cho Thu Diệp và Xuân Mai, Mộ Dung Thư chỉ đơn giản nói mấy câu với hai người rồi rời đi.

Xuân Mai nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, nhỏ giọng nói với Thu Diệp:

– Sau này sợ là chúng ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy vương phi nữa.

– Có thể gặp gỡ vương phi đã là phúc khí của ta và ngươi. Huống hồ vương phi tốt bụng như vậy. Cho dù sau này không thể gặp lại, chúng ta cũng sẽ không quên vương phi.

Thu Diệp thu hồi ánh mắt, nhẹ nói. Nếu không nhờ vương phi, hiện tại có lẽ nàng cũng đã sớm bị Nhị thiếu gia tra tấn c.h.ế.t đi sống lại, vĩnh viễn không thấy mặt trời. Hiện giờ nàng có thể có một cuộc sống mới, cũng đều nhờ vương phi âm thầm giúp đỡ. Ân đức này, nàng ghi nhớ suốt đời. Sau này nếu có cơ hội, nàng nhất định phải báo đáp.

Trên đường, Hồng Lăng đi theo bên cạnh Mộ Dung Thư nói:

– Hai người này nhìn qua là thật lòng muốn tốt cho vương phi. Nếu có thể rời khỏi Triệu gia đến hầu hạ bên cạnh vương phi thì tốt rồi. Nói vậy, bên người vương phi cũng có thêm hai người có thể tin được.

– Họ đã có gia đình.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn lướt qua Thu Diệp và Xuân Mai, nhẹ giọng trả lời.

Nghe vậy, Hồng Lăng thở dài:

– Thật là đáng tiếc. Lần này hồi kinh, nô tì giúp vương phi xem xét vài nha đầu đáng tin một chút.

Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ thổi lất phất trên ngọn cây.

Mộ Dung Thư nằm trên giường, nhắm mắt, bên tai lắng nghe âm thanh của thiên nhiên rồi bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ. Vì trong phòng thắp ngọn nến, nàng ngủ cũng không được say. Đang lúc mơ mơ màng màng, cảm giác hình như có người hôn trán nàng, hôn lên cả đôi mắt và vành mi.

Nàng chợt mở mắt. Vũ Văn Mặc si ngốc nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt m.ô.n.g lung của Mộ Dung Thư, gương mặt tươi cười của hắn ửng đỏ, giọng nói khàn khàn cất lên:

– Thư nhi. Ta không có uống rượu.

Dứt lời, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của Mộ Dung Thư. Thấy ánh mắt nàng vẫn mơ màng như cũ, đầu hắn lại cúi thấp xuống, chuyển hướng lên đôi mắt nàng, khẽ hôn lên rèm mi cong ấy.

Mộ Dung Thư có chút mơ hồ. Con người nàng có chút tật nhỏ, lúc ngủ khá mơ màng, tưởng đang nằm mơ, trong lúc đang âm thầm ảo não, sao Vũ Văn Mặc lại bước vào giấc mộng. Bỗng nhiên cảm giác được mắt hơi ươn ướt, một thân hình nóng bỏng áp trên thân thể nàng! Đây không phải là mộng!

Hơi thở của Vũ Văn Mặc rõ ràng hơn, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa cũng bắt đầu trở nên nóng hổi, môi mỏng di chuyển đến bên môi nàng, đầu lưỡi duỗi ra, lách qua hàm răng trêu đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Những động tác này của hắn bất thình lình từ ôn hòa biến thành cuồng mãnh.

Cho đến lúc hai người môi lưỡi dây dưa, hơi thở mang đậm nét nam tính tràn ngập toàn bộ xoang mũi của nàng, nhất thời, khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thư đỏ rực, hắn đây là muốn lên giường với nàng.

– Ngươi!

Nàng chưa hề chuẩn bị. Nàng cũng không phải người có quan hệ lung tung, cũng chưa từng chơi trò tình một đêm. Tuy rằng nàng động lòng với hắn, nhưng không có nghĩa là ngay lập tức đã có thể cởi sạch quần áo!

– Thư nhi, ta không biết thích một người sẽ mãnh liệt và để ý như thế. Hơn một tháng qua ta thật sự rất quan tâm lo lắng cho nàng. Cái tên Mã hộ vệ đáng c.h.ế.t kia không biết là bảo ai chuyển thư mà lại chậm chạp như vậy, bình quân mười ngày mới nhận được một phong thư. Thư nhi, nàng trốn không thoát!

Mộ Dung Thư làm gì còn sức mà ngăn Vũ Văn Mặc. Hắn có võ công, thân thể to lớn, khi hắn bị thương, nàng đã tận mắt thấy được sự cường tráng của hắn, cơ bụng sáu múi, cơ n.g.ự.c không thiếu thứ nào.

Đang lúc khuôn mặt nàng đỏ bừng, không biết là do vùng vẫy tránh ra hay do xấu hổ, thân thể Vũ Văn Mặc đã đè xuống, khóa tay nàng lại trên đầu, khiến nàng không thể trốn thoát, đôi môi mỏng lạnh lẽo hôn lên môi nàng.

Hành động của hắn làm nàng ngẩn ra. Hắn giơ tay phải lên, rút hết toàn bộ quần áo của nàng xuống.

Mộ Dung Thư run rẩy, lúc này, trong đầu nàng một mảnh mơ hồ, nếu không phải quần áo bị lột sạch, cảm giác mát lạnh ùa tới khiến nàng thoáng thanh tỉnh, e là nàng không còn sót lại chút khả năng suy xét nào. Mộ Dung Thư nàng chưa bao giờ bất lực như thế! Có vẻ như hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c nàng, ánh mắt nóng rực mà thâm tình:

– Thư nhi, trước kia ta đã từng nói, nàng là nữ nhân của ta. Từ nay về sau, nàng cũng không thể rời khỏi ta.

Nghe vậy, ánh mắt m.ô.n.g lung của Mộ Dung Thư dần dần trong trẻo, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Vũ Văn Mặc giọng nói vô cùng thận trọng:

– Nếu ngươi phụ ta, nhất định ta sẽ không tha thứ.

Thoáng chốc, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, không biết vì tình dục, hay bởi những lời này của nàng.

Advertisement
';
Advertisement