– Nam Dương Vương là nhân vật như vậy chẳng lẽ ta và ngươi có thể nhìn thấy? Có điều nếu có thể nhìn thấy vị vương gia tôn quý như vậy, cũng coi như cuộc đời này của chúng ta đã sống không uổng. Chẳng qua hơi tiếc, trước kia nghe người ta nói, Nam Dương vương phi và Thẩm trắc phi là mĩ nhân nhất nhì trong kinh thành, giờ cả hai đều không thể gặp nữa. E là Nam Dương Vương chính là vì đồng thời mất đi hai hồng nhan tri kỉ mới có thể vượt đường xa mà đến, rời khỏi nơi thương tâm đó.
Thu Diệp cũng rất cảm khái phụ họa.
Mộ Dung Thư nghe hai người nói chuyện, đưa mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ. Trước cơm tối mưa đã tạnh, hiện tại lại mưa. Nhìn sắc trời, e là kéo dài đến ngày mai. Nếu như thế, ngày kia Vũ Văn Mặc mới có thể đến.
Bọn họ chỉ hơn một tháng không gặp mà dường như đã xa cách rất lâu. Không biết khi gặp lại có cảm thấy càng thêm xa lạ với đối phương?
– Dung nhi, Dung nhi! Ngươi đang nghĩ gì thế?
Xuân Mai và Thu Diệp thấy nàng ngơ ngẩn mới đẩy nhẹ.
– Ta đang nhìn trời mưa bên ngoài. Trận mưa này đã kéo dài cả ngày, e là tới ngày mai cũng chưa ngừng. Nhìn mà khó tránh khỏi tâm tình hơi phiền muộn.
Mộ Dung Thư phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hai người dường như không phát hiện sự khác thường của nàng, Xuân Mai đụng đụng vào tay Mộ Dung Thư, chế nhạo:
– Không phải ngươi thanh tâm quả dục sao? Có phải cũng muốn gặp Nam Dương Vương không? Hiện giờ bên người Nam Dương Vương cũng không còn mĩ nhân nào. Dựa vào dung mạo của ngươi, nhất định Nam Dương Vương sẽ chú ý.
– Đúng vậy đó. Ta thấy Dung nhi ngươi có phải có suy nghĩ này hay không?
Thu Diệp híp mắt, giọng nói chế nhạo không khác là bao.
Mộ Dung Thư nhìn vẻ mặt hai người, con ngươi đen chợt lóe, cười khổ nói:
– Nếu ta có quyền lựa chọn, ta tình nguyện hai người có cùng suy nghĩ, cùng mục tiêu, không cần biết người đó có thân phận gì.
– Ai nha, sao lại rầu rĩ như vậy chứ? Dung nhi, ngươi yên tâm, ngươi là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.
Xuân Mai che miệng nén cười nói.
Hiện giờ Thu Diệp không còn như trước, rất mẫn cảm. Đêm nay dường như Dung nhi có tâm sự, dường như trong mắt có hoang mang bất định. Trong thâm tâm, nàng luôn cho rằng không có chuyện gì có thể làm khó được Dung nhi. Nhưng hôm nay, có vẻ như nàng ấy gặp phải lựa chọn khó khăn.
– Dung nhi, ngươi phải nhớ kỹ, bất kể thế nào, ta và Xuân Mai đều ở bên cạnh ngươi.
Thu Diệp nắm tay nàng, giọng nói mặc dù khàn khàn thô ráp, nhưng vô cùng chân thành.
Tầm mắt Mộ Dung Thư mơ hồ có hơi nước, hơi thả lỏng, khẽ cười, gật gật đầu:
– Ừ.
Sau đó ba người lại hàn huyên một chút. Trong lúc không chú ý đến thời gian, rất nhanh đã đến giữa khuya, Mộ Dung Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không có xu hướng lắng xuống mà ngược lại càng lúc càng lớn, nàng bèn nói với Thu Diệp và Xuân Mai:
– Lúc này còn đang mưa, đường trơn, trên đường cũng không có đốt đèn, đêm nay các ngươi đều ngủ ở đây đi. Đúng lúc chúng ta còn có thể tán gẫu một chút.
– Ý này được đó. Dung nhi, ta muốn ngủ cùng ngươi. Hì hì.
Xuân Mai giơ hai tay tán thành.
Thu Diệp cũng không muốn đi đường ban đêm nên cho nha hoàn của mình đang ở phòng bên trở về, đêm nay nàng sẽ nghỉ trong phòng Mộ Dung Thư.
Sau khi thổi tắt nến, ba người nằm trên giường thoải mái tán gẫu.
Đang lúc chập chờn, chợt nghe Xuân Mai la lên:
– Dung nhi, da thịt ngươi mịn màng quá à!. Ta thật hâm mộ.
Thu Diệp nghe xong, phì cười nói:
– Khi nào thì Xuân Mai ngươi cũng thành sắc quỷ rồi? Uổng cho ngươi vẫn là nữ tử chưa lấy chồng!
– Là thật đó. Ta thấy đại cô nương cũng chưa hẳn so được. Trước kia khi đại cô nương chưa gả cho người ta, rất nhiều người đều nói làn da đại cô nương trắng trẻo mềm mịn.Nhưng ta thấy là Dung nhi vẫn hơn!
Xuân Mai thở dài nói.
Thu Diệp lắc lắc đầu, cho dù nến đã tắt, nàng vẫn có thể đoán được, lúc này chắc chắn Xuân Mai đang mở lớn đôi mắt, dáng vẻ kinh ngạc vô cùng.
Mộ Dung Thư dở khóc dở cười, không biết nên nói gì với Xuân Mai. Chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ bảo:
– Ngủ đi.
Hôm sau, đúng như Mộ Dung Thư đoán, mưa vẫn không ngừng, sắc trời vô cùng âm u, tình huống này e là phải kéo dài đến hai ba ngày sau.
Sau giờ điểm tâm, sáng sớm Triệu Sơ đã cùng Triệu Thần ngồi xe ngựa ra ngoài thành nghênh đón Vũ Văn Mặc, không biết lúc nào mới quay về. Ba người cũng không có chuyện gì mới cùng nhau ngồi thêu.
Gần đây thời tiết hơi lạnh, Thu Diệp thêu tốt nhất nên muốn cùng hai người kia làm cái áo choàng, vì vậy ba người đang thảo luận muốn thêu hoa văn gì, dùng chất liệu vải nào. Vốn Thu Diệp muốn lấy bạc mua vải, nhưng Mộ Dung Thư biết trên người họ cũng không có bao nhiêu ngân lượng, bèn tùy tiện tìm lý do đưa mươi lượng bạc giao cho Thu Diệp, để Thu Diệp chọn vật liệu thích hợp may áo choàng.
Một lúc lâu sau, người của Đại phu nhân bên kia đến, nói Đại phu nhân muốn gặp nàng. Thu Diệp và Xuân Mai biết lời đồn trong phủ hôm qua, nghe Đại phu nhân muốn gặp Dung nhi lập tức hỏi:
– Sao Đại phu nhân lại muốn gặp ngươi?
– Sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không ta đi tìm Ngũ thiếu gia?
Xuân Mai vô cùng lo lắng hỏi. Không hiểu có phải Đại phu nhân là vì lời đồn hôm qua không? Lại nhìn vài bà tử hung hãn ngoài cửa thì trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Lòng Mộ Dung Thư chùng xuống. Những câu nàng trả lời sau sự chất vấn của Đại phu nhân chẳng lẽ bà ấy còn chưa nghe lọt tai, hiện tại còn muốn gặp nàng là ý gì? Phân nửa tuyệt đối không phải chuyện tốt. Liếc nhìn bà tử cao lớn vạm vỡ sau lưng Ánh Hồng, đây là Đại phu nhân sợ nàng không đến? Xem ra, lần này nàng nhất định phải đi một lần.
– Đại thiếu gia và Ngũ thiếu gia đều đã ra khỏi thành, làm gì có trong phủ?
Thu Diệp cau mày lo lắng nói.
Xuân Mai cắn răng:
– Vậy phải làm sao đây?
– Các ngươi trước đừng quá lo. Từ trước tới nay Đại phu nhân là người tốt bụng, hiểu lý lẽ, tuyệt đối sẽ không làm khó ta. Các ngươi cứ bàn bạc trước xem nên thêu hoa văn gì. Chờ lát nữa ta quay lại sẽ cùng nghĩ với các ngươi.
Mộ Dung thở ra, thoải mái cười nhạt nói.
Thu Diệp và Xuân Mai nhìn nhau, thấy vẻ mặt bình thản của Mộ Dung Thư mới buông lỏng phân nửa tâm tình, nhưng khi thấy năm ba bà tử cao lớn vạm vỡ ngoài cửa, hai người vẫn vô cùng lo lắng.
Thấy Mộ Dung Thư thần sắc thản nhiên, thong dong trấn định đi theo mấy người bà tử, Xuân Mai và Thu Diệp nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Hôm qua trong phủ đồn đãi rất dữ đội, không biết Đại phu nhân sẽ làm gì với Dung nhi? Dù sao, Dung nhi chưa từng nghĩ tới việc làm di nương.
– Ta đi theo thăm dò, ngươi ở đây chờ.
Thu Diệp buông chỉ thêu xuống, đuổi theo phía sau đám người Mộ Dung Thư. Nói gì đi nữa nàng cũng là một di nương, có thể mượn lý do thỉnh an Đại phu nhân để đi theo.
······
Mộ Dung Thư đi theo Ánh Hồng vào phòng. Nàng luôn luôn cúi đầu, bước chân tự nhiên thoải mái, không nhìn ra một chút sợ hãi nào.
– Nô tì thỉnh an Đại phu nhân.
Khoé mắt khẽ liếc, nhìn thấy bên người Đại phu nhân có một phụ nhân chừng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, dung mạo đoan chính thanh nhã, trong lòng âm thầm tự hỏi, người này là ai?
Đại phu nhân ngồi ở chủ vị nhìn Mộ Dung Thư, vẻ mặt nghiêm trọng.
– Đứng lên đi. Hôm nay ta gọi ngươi tới là có chuyện quan trọng.
– Thì ra ngươi chính là Dung nhi? Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, khó trách phu quân sẽ dụng tâm như thế với ngươi.
Phụ nhân dung mạo tú lệ kia mở miệng nói.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn lại, lúc này trên mặt phụ nhân kia có vẻ kinh ngạc, nhưng lời nói ra lại nhuốm vài phần ghen tuông. Nếu nàng không đoán sai, phụ nhân này chính là Đại thiếu phu nhân:
– Đúng vậy.
– Thật ra phu quân đối với ngươi cũng coi như có lòng. Nghe nói trong việc chữa trị chân cho phu quân ta ngươi cũng có chút công lao, nâng ngươi làm di nương, cũng coi như đối với ngươi có câu trả lời thỏa đáng, sao ngươi lại từ chối?
Trên mặt Đại thiếu phu nhân là nụ cười khéo léo, nhưng lời nói lại ngầm chứa sự sắc bén, bọn hạ nhân truyền tai nhau đáp án của nàng khắp nơi, nàng ta không thể không biết.
Đại phu nhân nhíu mày, không tiếng động nhìn thoáng qua Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân lập tức cúi đầu.
Một vấn đề nhàm chán lại chẳng có gì hay ho, Mộ Dung Thư cũng lười để ý. Ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, nói ngay vào điểm chính:
– Không biết Đại phu nhân gọi nô tì đến là có chuyện gì sai bảo?
Nghe vậy, đôi mày của Đại phu nhân càng nhíu chặt hơn. Ánh mắt của nha đầu này quá bình tĩnh, khi đối mặt bà, hay thậm chí là Lão phu nhân đều lạnh nhạt ung dung, không có nửa phần sợ hãi luống cuống. Nếu là người chưa từng trải qua những chuyện lớn tuyệt đối không thể trấn định như thế. Tại sao lúc này bà lại cảm thấy nha đầu này tuyệt đối không đơn giản. Hiện thời hai đứa con trai của bà tựa hồ cũng đều rất để ý nàng ta, nếu cứ kéo dài, khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tình huynh đệ. Bà không thể để loại chuyện này xảy ra.
Nhưng, trên người nha đầu kia có một có một loại sức mạnh, dường như nàng ta vốn cũng không phải là người bình thường như thế.
Đại thiếu phu nhân thấy Đại phu nhân không nói, bèn ho nhẹ một tiếng nói:
– Tất nhiên là suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của ngươi. Mặc dù nói ngươi chỉ là một hạ nhân, nhưng từ khi vào phủ tới nay, cũng coi như đã làm được nhiều việc. Ta muốn thay phu quân hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn làm di nương không? Nếu ngươi gật đầu, ta phải đi thu xếp cho ngươi vào sân ngay.
Khi nói những lời này nàng hơi gấp gáp. Tuy rằng trong phủ đều đồn đãi ầm ĩ rằng nha đầu này không muốn làm di nương, nhưng nàng không thể không lo lắng, vì thứ nha đầu này coi trọng lại chính là vị trí của nàng!
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thư lạnh thấu xương. Nàng ghét nhất là những người như thế! Biết rõ còn cố hỏi! Khóe miệng nàng hiện lên một nét cười khinh thường.
– Làm càn! Di nương của Thần nhi sao có thể lựa chọn qua loa như thế? Lúc này đừng nhắc lại.
Đại phu nhân hạ giọng trách Đại thiếu phu nhân một câu.
Đại thiếu phu nhân cắn môi muốn phản bác, nhưng từ trước tới nay vốn chú trọng hiếu đạo nên nàng chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ. Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy ghen tỵ với Mộ Dung Thư. Dù sao dung mạo của nàng không thể so sánh được với Mộ Dung Thư. Triệu Thần cũng chỉ tương đối thân thiết với nàng trong hai tháng sau tân hôn, giờ thành thân năm năm, Triệu Thần đã không còn chạm vào nàng.
Sắc mặt Đại phu nhân nặng nề nhìn Mộ Dung Thư, cười lạnh nói:
– Ngươi là do Sơ Nhi mua vào phủ, dĩ nhiên là người Triệu phủ. Hôm qua ngươi nói ngươi không muốn gả cho Thần nhi, sau khi trở về ta đã quyết định một mối hôn sự cho ngươi. Đây là con trai lớn của quản sự trông giữ thôn trang ở Nam Sơn. Hắn chưa lấy vợ, thành thật trung hậu, là một nam nhân tốt. Dù sao ngươi cũng ở Triệu gia một thời gian, đúng lý ta nên chuẩn bị một phần đồ cưới cho ngươi, lát nữa khi người ta đưa ngươi xuất phủ thì có thể mang đi.
Một khi đối mặt uy hiếp, bà cần phải giải quyết ngay lập tức, rất nhiều chuyện nếu kéo dài sẽ không cách nào xử lí được. Bà muốn ngăn chặn tình huống này!
Cái gì? Nãy giờ Thu Diệp vẫn đứng ở phía sau Mộ Dung Thư không lên tiếng, lúc này sắc mặt đại biến! Đại phu nhân cứ thế sắp xếp việc hôn nhân cho Dung nhi! Tuy rằng con trai vị quản sự kia thành thật trung hậu, nhưng nói sao đi nữa đều không xứng với Dung nhi!
– Đây cũng coi là một cửa hôn nhân tốt đó. Hơn nữa là do Đại phu nhân đích thân chỉ định, nhìn khắp phủ xem có nha đầu nào may mắn như ngươi không? Đại phu nhân còn chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, e là đủ cho ngươi dùng cả đời đấy.
Trên mặt Đại thiếu phu nhân vờ tươi cười nói.
Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt, khuôn mặt lạnh lẽo băng giá. Xem ra, muốn tạm thời thu hồi mũi nhọn, an ổn qua ngày, cách này không thể được! Hai người trước mặt ép nàng quá đáng!
– Ta nghĩ, Đại phu nhân không có quyền làm chủ việc hôn nhân của ta.
Có điều, lúc này Triệu Sơ không có trong phủ, nàng không thể nói ra thân phận thật. Dù sao, tất cả mọi người trong Triệu phủ đều cho rằng nàng là Lưu Dung, một nha đầu không cha không mẹ. Nhưng, vậy thì đã sao? Không phải còn có một Mã hộ vệ ư? Có điều không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên nói ra thân phận.
– Làm càn! Ngươi … nha đầu này, ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì?
Đại thiếu phu nhân tức giận quát. Nha đầu này lại dám không coi ai ra gì như thế! Không thèm nhận lòng tốt của Đại phu nhân cũng chẳng để nàng vào mắt! Thật ỷ bản thân mình có vài phần dung mạo mà dám to gan lớn mật như thế này?
Đại phu nhân nheo mắt nhìn Mộ Dung Thư chằm chằm, bỗng cảm thấy không ổn. Nhưng chỗ nào không ổn bà cũng không rõ, bà đột nhiên ý thức được, quyết định vừa rồi của mình hình như đã quá vội vàng.
– Ta chưa bao giờ bán mình cho Triệu phủ, không, phải nói là Ngũ thiếu gia. Một khi đã như vậy, xin hỏi, Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân sao lại thay ta quyết định việc hôn nhân?
Mộ Dung Thư hờ hững nói, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo. Nàng tự nhận mình không có bao nhiêu nhẫn nại, nhưng dù có đi chăng nữa cũng bị ép đến chẳng còn gì.
– Ngươi nói vớ vẩn! Có phải ngươi còn đang vọng tưởng làm chủ mẫu không? Ai sẽ tin vào cái cớ hoang đường đó của ngươi? Các ngươi trói nàng lại cho ta, đưa lên xe ngựa, nàng ta không gả cũng phải gả!
Đại thiếu phu nhân vỗ mạnh lên mặt bàn trà bên cạnh, lạnh lùng quát.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, mặc dù trên mặt Mộ Dung Thư là nụ cười nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại khiến Đại thiếu phu nhân run rẩy:
– Nếu ngươi dám làm như thế, sợ là không quá hai ngày, toàn bộ dòng họ của ngươi sẽ phải chôn theo!
Tay Đại phu nhân khẽ run lên, kết quả nha đầu này có lai lịch gì? Bà có thể cảm giác được nàng ta không phải nói lung tung!
– Ngươi thật mạnh miệng!
Đại thiếu phu nhân hít một hơi thật sâu, hiển nhiên không tin.
Thu Diệp âm thầm vì Mộ Dung Thư thở ra một hơi.
Mộ Dung Thư đi về phía trước hai bước, đang muốn nói chuyện với Đại phu nhân, bỗng nghe phía sau truyền đến một giọng nói gần như xa lạ lại vô cùng quen thuộc.
– Thư nhi!
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Mặc gọi nàng như vậy. Vô vàn cảm xúc chan chứa ẩn giấu trong hai chữ này. Hắn chăm chú không rời mắt ngắm nhìn bóng người mảnh khảnh kia. Nàng gầy.