Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Mộ Dung Thư hờ hững liếc qua Hạ Hoa, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói rét lạnh:

– Nàng ta là người Triệu phủ, vậy Ngũ thiếu gia cứ xử lí đi. Có điều, sau này đừng để ta gặp lại nàng.

Mộ Dung Thư vừa nói xong, Hạ Hoa ngây ra như phỗng. Sao Ngũ thiếu gia có thể hỏi Dung nhi như vậy? Mà Dung nhi trả lời phảng phất như đang ra lệnh! Dung nhi, nàng ta chỉ là một hạ nhân mà thôi! Hạ Hoa nghĩ nát óc vẫn không tài nào hiểu được, trực giác cảm thấy tối hôm nay quá mức khác thường, hai nha hoàn quỳ bên người nàng cũng sớm đã sợ đến mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người run run.

– Ngũ thiếu gia, tiện tì nàythật to gan, dám ra lệnh cho Ngũ thiếu gia! Nàng cũng không nhìn một chút mình là ai. Đối với di nương như ta nàng có thể không để trongmắt, nhưng với Ngũ thiếu gia, nàng dựa vào cái gì? Nàng đây là muốn chết, đối với loại tiện tỳ không biết trời cao đất rộng này thì nên bán cho môi giới bánngười, đưa vào kỹ viện, tin rằng không mấy ngày là sẽ bị nam nhân dạy dỗ cho biết thân phậnmình!

Hạ Hoa vốn ghen tị dung mạo Mộ Dung Thư, hiện thời rất nhiều chuyện đều không kịp suy nghĩ cẩn thận, trong mắt nàng luôn cho rằng Mộ Dung Thư chính là tiện tì, vì vậy lời nói là xuất phát từý nghĩ chân thật của nàng.

Ánh mắt Triệu Sơ càng thêm lạnh lẽo. Cho tới nay,trong mắt người Triệu phủ, hắn luôn tao nhã, hiếm khi nhìn thấy hắn có vẻ tức giận, vì vậy Hạ Hoa đang cúi đầu không phát hiện sự khác thường của hắn. Hắn thấp giọng hỏi:

– Vậy Hạ di nương muốn làm thế nào?

– Cứ dựa theo lời ta vừa nói, bán nàng cho môi giới bán người. Tiện tỳ này có vài phần xinh đẹp, rất nhiều thanh lâu kỹ viện muốn tranh đoạt, còn có thể bán giá tốt đó.

Hạ Hoa nói xong bèn đứng dậy. Trong lòng âm thầm đắc ý, nàng đã nói rồi mà, Dung nhi cùng lắm là một tiện tì, sao Ngũ thiếu gia có thể nghe lời nàng ta chứ. Dung nhi này đúng là cho chút thể diện đã vội lên mặt, không nghe lời nàng. Mai này lưu lạc làm kỹ nữ xem có hối hận không!

Hạ Hoa đang đắc ý nghĩ, vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa rơi vào tầm mắt Triệu Sơ.

Mộ Dung Thư cau mày. Trước kia cho rằng Hạ Hoa tính tình chanh chua cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng hiện tại xem ra, cũng là trí mạng! Hạ Hoa vốn xuất thân hạ nhân, kết quả ỷ vào bây giờ là di nương liền muốn làm gì thì làm, tâm tư ngoan độc, nhưng lại chưa đủtâm cơ. Trong loại tình huống này nàng ta còn không nhận ra được cái gì, thật sự là vô cùng ngu xuẩn!

– Bán cho môi giới bán người?

Triệu Sơ lại hỏi ngược một câu.

Nghe vậy, Hạ Hoa liên tục gật đầu, đầu tiên là đắc ý ngoan độc nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, sau đó vừa nhìn Triệu Sơvừa nói:

– Nếu Ngũ thiếu gia không muốn làm mấy chuyện phiền toái này, ta có thể làm thay.

Có lẽ còn có thể nhân cơ hội để Tam thiếu gia chiếm đoạt Dung nhi một đêm, cứ như vậy, nàng sẽ đượcTam thiếu gia sủng ái lần nữa.

– Nếu đã như vậy, ta đây thành toàn ngươi! Người đâu, nhốt Hạ di nương vào sài phòng, ngày mai gọi môi giới bán người đến, bán nàng ta vào thanh lâu.

Triệu Sơ xoay người không nhìn tới sắc mặt bỗng nhiên thay đổi củaHạ di nương, lời nói sắc bén, lạnh lùng tàn nhẫn.

Sắc mặt Mộ Dung Thưnhư thường. Lời nói vừa rồi kia của Hạ Hoa hoàn toàn thể hiện suy nghĩ ác độc của nàng ta. Lúc nghĩ cách hại người khác, e là không thể ngờ cuối cùng bản thân mình sẽ rơi vào kết cụcgì, tất cả những điều này đều do nàng ta gieo gió gặt bão!

– Cái gì? Sao lại như thế? Ngũ thiếu gia, có phải ngài không hiểu lời ta nói? Ngài không phải hỏi ta xử trí Dung nhi thế nào ư? Sao hiện tại không xử trí nàng, ngược lại xử trí ta?

Khuôn mặt vừa mới đắc ý hả hê của Hạ Hoa nhất thời xụ xuống. Đây là điều nàng hoàn toàn không dự đoán được, làm sao có thể xảy ra chuyện này? Đến tột cùng là nàng phản ứng chậm, ngây dại, hay là Ngũ thiếu gia bị Dung nhi mê hoặc mà làm ra loại quyết địnhnày?

Hai nha hoàn nghe Triệu Sơ nói xong, thân thể lập tức xụi lơ trên mặt đất, kinh hãi không thôi.

Đối mặt với chất vấn của Hạ Hoa, Triệu Sơ chỉ lạnh lùng nói:

– Cùng lắm ngươi chỉ là một di nương lại dám cả gan làm loạn. Trong tầm mắt ta muốn vận dụng hình phạt riêng với Dung nhi, còn ở trước mặt ta đổi trắng thay đen. Hạ di nương, ngươi xem Triệu gia ta là chỗ nào? Khi nào thì Triệu gia đến phiên ngươi làm chủ? Hôm nay, ngươi rơi vào kết cục này, hết thảy cũng tại ngươi gieo gió gặt bão!

– Ngũ thiếu gia! Sao ngài có thể! Ngươi lại tin tưởng ả tiện tì này mà không tin ta. Nói gì đi nữa ta cũng coi như là chị dâu của ngươi, cho dù ngươi là con trai trưởngcủa lão gia, ngươi cũng không thể xử trí ta. Ta tự thấy ta cũng không làm gì sai!

Hạ Hoa nghe vậy thìphản báctheo bản năng. Thời gian nàng ở Triệu phủ không ngắn, đương nhiên biết lời nói của Triệu Sơ có trọng lượngthế nào. Hiện tại nàng mơ hồ hiểu được, hành động lần này của mình cũng chỉ thừa hơi phí sức! Nhưng nàng không tin, ở Triệu gia,một ả tiện tì có thể còn có giá hơn so với thân phận di nương này của nàng.

Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày. Thời gian Hạ Hoa làm việc ở Triệu phủ cũng không ngắn, sao còn ngu xuẩn như thế? Sao nàng ta lại cho rằng, ở Triệu gia, hoặc là trong bất kỳ một gia tộcnào, một người có thân phận di nương lại bị mất đứa nhỏ còn có thể lên tiếng?

Triệu Sơ không đếm xỉa gì đến lời lẽ của Hạ Hoa, trực tiếp ra lệnh cho hai gã hộ vệ bên cạnh hắn:

– Đưa đi.

Hai gã hộ vệ bắt lấy Hạ Hoa, lúc này nàng ta mới cảm thấy sợ hãi, liều mạng giãy giụa:

– Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết ta là Hạ di nương? Ta là chủ tử, các ngươi là nô tài, các ngươi dám chạm vào ta chính là muốn c.h.ế.t sao! Có phải các người muốn tìm cái chếthay không? Mau thả ta ra. Bỏ cái tay bẩn thỉu của các ngươi ra!

Nàng khàn giọng cố hết sức kêu lớn, nhưng hai gã hộ vệ trực tiếp nghe lệnh Triệu Sơ, làm gì thèm để ý đến lời nàng ta. Vì vậy chẳng mảy may dừng lại, không chút thương hương tiếc ngọc túm cánh tay Hạ Hoa lôi đi.

Hạ Hoa hoàn toàn sợ, vội tru lênnhư người ta g.i.ế.c heo:

– A! Không cần, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta căn bản không làm gì sai!

Nàng quay đầu, độc ác nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, kêu lên:

– Cũng tại ngươi, con hồ ly tinhnày! Ngươi không biết xấu hổ đi quyến rũ Ngũ thiếu gia để đối phó ta. Ngươi không c.h.ế.t tử tế được! Cùng lắm ngươi cũng chỉ là thứ kĩ nữ bị đàn ông đùa bỡn. Ngươi cho là Ngũ thiếu gia thật lòng với ngươi? Ngươi cho rằng thân phận mình là thiên kim tiểu thư cao quý? Ngươi chính là đồ đê tiện bị đàn ông ngủ, không khác gì kĩ nữ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị bán đi như thế? Ta đây còn có Tam thiếu gia. Tam thiếu gia nhất định sẽ không cho phép Ngũ thiếu gia xử trí tanhư vậy!

– Các ngươi không nghe thấy sao? Tam thiếu gia sẽ không đồng ý. Ngũ thiếu gia căn bản không có quyền xử trí ta! Mau thả ta ra! A… Mau thả ta ra! Nhanh thả ta ra!

Advertisement
';
Advertisement