Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Hạ nhân trong vương phủ đều biết cách làm việc của Mộ Dung Thư, vì vậy không ai dám thở mạnh.

– Nô tì tuyệt không có ý này.

Kỵ Anh dù sao cũng xuất thân từ trong cung, hiểu biết không phải ít. Nàng ta hiểu trước mắt là lúc cần nhún nhường chịu thua, không tình nguyện lên tiếng.

Mộ Dung Thư nhoẻn miệng cười, không những vậy còn bước lên đỡ Kỵ Anh dậy, cười nói:

– Vừa rồi bổn vương phi cũng chỉ là nói giỡn nói, một nữ tử trong sáng như vậy, bổn vương phi sao lại nỡ lòng trách cứ đây.

– Vương phi …

Kỵ Anh kinh ngạc, vương phi đây là ý gì? Mới vừa rồi còn mang một dáng vẻ muốn trách cứ, sao lại đột nhiên biến thành dịu dàng hoà ái, còn tự mình đỡ nàng dậy.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo và tóc tai có chút lôi thôi nhếch nhác của Kỵ Anh.

Mới đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhóm ba người Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư đã lâu đều đã hiểu ý. Kỵ Anh này lá gan cũng thật lớn, dám để vương phi chỉnh trang lại cho một hạ nhân như nàng ta! Nàng ta có phẩm hạnh và tài cán gì chứ!

Nhưng nữ tử Kỵ Anh này vốn không nghĩ nhiều, chỉ sững sờ nhìn Mộ Dung Thư.

Nhị phu nhân là người thông minh, nhìn thấy cử động này lập tức từ trong kinh ngạc kịp thời phản ứng, vội quát lên với Kỵ Anh:

– Ngươi thật đúng là nha đầu to gan! Ngươi là thân phận gì? Lại dám khiến vương phi sửa sang lại cho ngươi? Ngươi bất kính với ta cũng không nói đi, thế nhưng lại dám bất kính với cả vương phi như thế!

– Chưa từng thấy qua nha đầu lớn mật như thế đâu.

– Trong cung nha đầu đều là như thế sao?

– Có lẽ nha đầu trong cung được mấy vị nương nương hầu hạ không chừng! Quả thật là trời đất bao la chuyện lạ gì cũng có.

Mọi người bắt đầu bán tán xôn xao lên.

Nghe vậy, ngay cả lá gan Kỵ Anh có lớn đi nữa cũng tránh không được vô cùng sợ hãi, lại nhìn biểu tình như cười như không của Mộ Dung Thư, nàng ta hoảng hốt, thân thể không tự chủ được quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục:

– Là nô tì to gan, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết!

Chín người đi theo Kỵ Anh thấy tình hình này thì biết tâm tư của họ căn bản không so được với vương phi, một chút suy nghĩ nhỏ nhen ấy chỉ sợ sớm đã bị vương phi nhìn thấu! Hơn nữa, vương phi nói mấy câu vô cùng đơn giản đã có thể lấy mạng nhỏ của họ! Không một động tĩnh, nhẹ nhàng tính kế người khác, quá mức đáng sợ! Phần tâm cơ này thật vô cùng sâu sắc! Ai có thể ngờ vương phi cùng lắm cũng chỉ là một nữ tử chưa đến mười chín tuổi chứ!

Mộ Dung Thư dường như không nhìn thấy vẻ mặt đột ngột thay đổi của họ, lúc Kỵ Anh quỳ xuống thì nàng cũng chỉ là lui người về sau một chút chứ không có phản ứng gì.

Nhị phu nhân thấy thế, lập tức lên tiếng, còn không quên thêm thắt:

– Vương phi, nha đầu kia quá to gan, không coi nô tì cũng không nói, giờ nàng ta lại dám xem thường vương phi, thật sự là quá càn rỡ, không có quy củ. Tội này hẳn là phải loạn côn đánh chết!

Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn lướt qua Nhị phu nhân, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

– Nhị phu nhân cũng coi như là người lâu năm trong vương phủ, sao lại trở nên luống cuống như thế, không ở Bắc viên vui vẻ lại đi đến phòng của hạ nhân?

Ánh mắt sắc bén của nàng dường như có thể nhìn thấu tâm tư Nhị phu nhân. Nhị phu nhân cắn chặt răng lui về phía sau vài bước, không tình nguyện nói:

– Nô tì rảnh rỗi cũng không làm gì, đúng lúc muốn đi dạo một chút, vô tình mới đến phòng hạ nhân, lại thấy Kỵ Anh cô nương ăn h.i.ế.p nha đầu trong phủ mới bước qua răn đe vài câu.

– Chỉ như thế thôi sao?

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn về phía Kỵ Anh, giọng nói đột nhiên trầm xuống.

– Là nha đầu kia đụng phải nô tì, nô tì giận quá mới đánh cô ta một cái. Nô tì biết sai rồi.

Kỵ Anh đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch.

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, nhìn về phía mọi người đang vây xem hỏi.

– Người vừa rồi Kỵ Anh cô nương đụng là ai?

Từ trong đám người, một một nữ tử nhỏ nhắn thanh tú bước ra, trên người mặc quần áo hạ nhân.

– Bẩm vương phi, là nô tì.

– Lời của Kỵ Anh cô nương là thật sao?

Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Nha hoàn kia gật đầu, nơm nớp lo sợ trả lời.

– Bẩm vương phi, đúng vậy. Đúng lúc Nhị phu nhân nhìn thấy liền tới nói Kỵ Anh cô nương vài câu.

Kỵ Anh càng cúi đầu thấp hơn, mồ hôi trên đầu chảy ròng ròng.

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn Kỵ Anh, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói:

– Kỵ Anh cô nương là Hoàng Thượng ban cho vương phủ, tất nhiên đã biết quy củ.

– Vương phi! Nô tì biết sai rồi! Vương phi đại nhân đại lượng, cầu xin vương phi tha cho nô tì lần này đi!

Kỵ Anh run cả người, sợ tới mức nước mắt nưỡ mũi tèm lem vội vã cầu xin.

Mộ Dung Thư mỉm cười.

– Kỵ Anh cô nương làm sai chỗ nào?

– Nô tì không nên không biết thân phận, xúc phạm Nhị phu nhân, không nên ăn h.i.ế.p người khác.

Kỵ Anh cố gắng trả lời.

– Nếu đã biết sai rồi, như vậy bổn vương phi cũng không nên trách phạt quá nặng. Vốn phải trượng trách ba mươi, hiện tại giảm còn hai mươi đi. Ta cũng không muốn phạt gì ngươi, nhưng có vài điều dạy dỗ cần phải mạnh tay mới nhớ lâu, ghi khắc trong lòng được.

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh dần, trầm giọng nói. Ánh mắt quét về phía chín cô gái kia, cuối cùng dừng lại trên kẻ đang vui sướng khi người gặp họa, Nhị phu nhân.

– Vâng, nô tì đã biết.

Kỵ Anh lại nấc lên. Hai mươi đại bản đủ khiến nàng nằm trên giường nửa tháng. Lần răn đe này đúng là khắc sâu vào tận xương tuỷ. Xem ra Nam Dương vương phi là người thủ đoạn (nguyên văn là nham hiểm, ta không thích), trong lúc người khác chưa kịp đề phòng, không tức không giận có thể nuốt sống người ta.

Không chỉ Kỵ Anh có suy nghĩ này mà chín người khác, vốn ỷ mình từ trong cung tới, là do hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng, cũng có chút tâm cao khí ngạo, không để ai vào mắt, cũng cảm thấy vương phi không thể đụng tới bọn họ. Lúc đầu còn tưởng rằng dựa nhan sắc xinh đẹp của mình chắc chắn có thể khiến Nam Dương Vương vui vẻ, nhưng thông qua chuyện này, các nàng đã phát hiện, ý tưởng này buồn cười biết mức nào! Sao các nàng còn dám giở thủ đoạn trước mặt Nam Dương vương phi đây?

– Về phần Nhị phu nhân, thân là chủ tử Bắc viên, vốn nên lấy đức thu phục người, lại không để ý hình tượng gây sự đánh nhau cùng bọn nha đầu, quả thật đã làm mắt mặt Phủ Nam Dương Vương! Nếu Kỵ Anh cô nương đã bị phạt, Nhị phu nhân cũng không thể miễn tội. Đi nhận năm đại bản đi.

Mộ Dung Thư lạnh lùng nói.

Nhị phu nhân nhẹ nhàng thở ra, cũng may chỉ là năm đại bản, nếu là hai mươi đại bản chắc nàng không chịu nổi! Nàng nhìn thoáng qua Kỵ Anh bên cạnh, thầm hận không thôi. Một tiện nha đầu lại dám coi thường mình!

Mọi người im lặng không dám lên tiếng.

Xử lý xong việc này, Mộ Dung Thư không muốn tiếp tục ở lại bèn quay đầu nói với ba người Hồng Lăng:

– Quay về Mai viên.

Ngày hôm nay trừng phạt có hơi nặng, nhưng nàng muốn bọn họ hiểu rằng,  tốt nhất sau này đừng để xảy ra những chuyện tương tự, nàng ở Mai viên cũng không thừa thời gian và hơi sức để đi xử lý những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nhưng lúc Mộ Dung Thư rời đi bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lưng mình như muốn xuyên thấu vào tận xương tuỷ. Nàng quay phắt lại, phát hiện ánh mắt đó là của một nữ tử thanh lệ thoát tục mặc quần áo vàng nhạt đứng lẫn trong số chín cô gái kia. Chỉ thấy nàng ta vô cùng nổi bật, đúng là hoa mai trên tuyết (chắc ám chỉ vẻ đẹp rạng rỡ, nổi bật), nhan sắc quyến rũ nói không nên lời.

Hôm qua không đánh giá cẩn thận, không ngờ trong mười người lại có nữ tử không tục như thế. Nếu ánh mắt lạnh lùng vừa rồi là của nàng ta, như vậy, nữ tử này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Mộ Dung Thư hờ hững dời tầm mắt, lập tức ra khỏi phòng hạ nhân.

Về tới Mai viên, một bụng tức giận nhẫn nhịn nãy giờ của Thanh Bình thật vất vả mới có cơ hội nói ra.

– Vừa rồi nha đầu Kỵ Anh kia thật là to gan! Nàng ta nghĩ mình là tiểu thư thân phận tôn quý hay là nương nương từ trong cung đến đây? Nói chuyện kiêu ngạo như thế, bị đánh hai mươi đại bản thật sự là quá ít!

– Cũng chỉ là ăn nói hơi bừa bãi mà thôi. Chắc là ỷ mình xuất thân từ trong cung nên ánh mắt có chút cao, tự nhiên cũng thấy thân phận mình không thấp.

Hồng Lăng trả lời.

Vân Mai gật đầu.

– Lần này vương phi dạy dỗ nàng, lần tới chắc chắn không dám bất kính với vương phi nữa! Có điều Nhị phu nhân cũng thật là mất thân phận, tại sao có thể gây gổ đánh nhau cùng một nha đầu?

– Không được nói nữa. Việc này dừng ở đây đi.

Mộ Dung Thư cười nhạt ngăn bọn họ nói tiếp. Họa từ miệng mà ra, dù sao mấy người này cũng là Hoàng Thượng ban cho, mỗi người đều mang một mục đích khác nhau, tốt nhất đều phải cẩn thận.

Đến giờ ăn, vốn Vũ Văn Mặc sai người đến báo là buổi tối tới dùng cơm, nhưng đến lúc dọn bữa, hắn lại phái người nói lại rằng đêm nay có việc nên không thể tới.

Mộ Dung Thư bèn ăn tối một mình, cũng không nghĩ nhiều. Một vị vương gia hưởng biết bao bổng lộc của triều đình, đương nhiên bận rộn.

Ngày kế, sau khi Vũ Văn Mặc hạ triều trở về đã lệnh cho Mã hộ vệ đưa toàn bộ mười nữ tử mà Hoàng Thượng ban thưởng lên một chiếc xe ngựa, nói là đưa cho vị đại tướng quân nào đó vừa lập được công lớn.

Mộ Dung Thư nhận được tin thì khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên. Sợ là Vũ Văn Mặc hưởng thụ không nổi mấy người đẹp này đi? Có điều tiện đà nương theo hoàng đế đưa đi thưởng công, không thể không nói thủ đoạn này của Vũ Văn Mặc khá tốt.

Sau đó lại nghe nói Vũ Văn Mặc đến phủ đại tướng quân. Mãi cho đến giờ cơm chiều cũng chưa quay về.

– Vương phi, mấy vị phu nhân của các phủ đều đưa bái thiếp tới, muốn bái kiến vương phi. Vương phi muốn làm gì với số bái thiếp đó?

Hồng Lăng hỏi.

Mộ Dung Thư rời mắt khỏi trang sách ngước lên, nhìn Hồng Lăng nói:

– Chúng ta cũng đưa thiếp đến trả lễ, nói bổn vương phi không được khoẻ, không thể gặp khách, mong mọi người rộng rãi bỏ qua. Chờ ngày sau khoẻ hơn sẽ đến thăm.

Hiện thời thân phận của nàng cũng có chút khó xử, dù sao Mộ Dung Thu rơi đài, nàng không có nhà mẹ đẻ mà chỉ dựa vào Vũ Văn Mặc nên vẫn là Nam Dương vương phi. Nhưng trong mắt đám phu nhân đó, thân phận của nàng chỉ sợ đã xuống dốc không phanh, nàng cũng không có niềm yêu thích muốn nghe bọn họ châm chọc khiêu khích, hoặc là bị cưỡng ép nhận lấy một mớ thiếu nữ đám phu nhân muốn đưa tới.

– Vâng ạ.

– Vân Mai cùng Thanh Bình đang gì?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Hồng Lăng cười nói:

– Thanh Bình ở phòng bếp nhỏ lo điểm tâm cho vương phi. Vân Mai chắc là đi nhắc nhở người ta chuẩn bị nước ấm cho vương phi tắm rửa.

– Ừ.

Mộ Dung Thư gật đầu xong lại cúi đầu đọc sách. Mấy ngày nay tuy rằng khi xem sách thuốc, những gì nàng hiểu được cũng có hạn, nhưng để xem mấy bệnh lặt vặt cho mình thì thừa sức.

Đọc sách hơn một canh giờ cũng hơi nhức mắt nên nàng khép sách lại, nói với Hồng Lăng:

– Chuẩn bị nước cho ta đi.

– Nô tì đi gọi Vân Mai ngay ạ.

Trời trong sao sáng, tầng tầng lớp lớp những đám mây bỗng bồng bềnh trôi lững lờ, có chút mờ ảo.

Nàng ngồi trước cửa sổ ngắm bầu trời đêm. Hình như đã vài ngày không được ngắm bầu trời đầy sao như thế, ở hiện đại chắc chắn không thể thấy được cảnh đêm đẹp nhường này vì ô nhiễm quá nặng. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy ngay cả không khí cũng tươi mát hơn.

Tâm tình bỗng tốt hơn nhiều, nàng đóng cửa sổ lại, giờ cũng không còn sớm, nên đi ngủ thôi.

Khi đang chìm trong giấc ngủ m.ô.n.g lung, Mộ Dung Thư chợt ngửi thấy mùi khói gay mũi, bên tai dường như nghe thấy tiếng lửa cháy.

Cảm giác không thoải mái khiến nàng tỉnh lại rất nhanh. Ngay khi vừa mở mắt ra đã phát hiện ngoài cửa sổ một màu đỏ rực.

Mà ngọn lửa chính là đang lan đến hướng phòng nàng.

Nàng lập tức khoác thêm áo ngoài định chạy ra, đến gian ngoài đánh thức Thanh Bình đang trực đêm, nhưng khi nàng vừa bước được hai bước đã thấy phía trước cửa sổ một bóng đen thoáng qua.

Lúc này Mộ Dung Thư mới phản ứng được, vừa rồi khi mở mắt dường như ở bên trong đám cháy có một mùi hương rất lạ. Lúc vừa nghĩ ra, bỗng nhiên cảm giác được thân thể đột nhiên choáng váng, không còn một chút sức lực.

Kết quả là chuyện gì xảy ra?

Tại sao không có ai kêu cứu?

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều trúng mê hương?

Ngọn lửa càng cháy càng lớn đang lan đến đây!

Nàng cảm giác được từng luồng hơi nóng xông đến, hơi khói khiến người khác không thở được. Nàng không thể c.h.ế.t một cách không rõ ràng như vậy!

Mộ Dung Thư cố gắng đứng lên, nhưng mới đi được hai bước đã choáng váng ngã xuống, cảm giác bị rút hết sức lực càng ngày càng nặng! Nàng vốn chưa kịp đề phòng, nếu sớm đề phòng, nàng sẽ điều chế giải dược, nhưng hiện tại nói gì cũng đều vô ích!

Trong khói bụi mờ mịt, nàng cố gắng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn quanh bốn phía, nếu muốn thoát buộc phải leo ra.

Đúng lúc nàng cảm thấy một luồng hơi nóng rực, một thanh gỗ sắp rơi xuống người thì chợt một bóng trắng xông tới.

Ngay sau đó bên tai truyền đến những tiếng kêu rên không ngớt.

– A!

– Vương phi, nô tì đến đây.

Là Vân Mai!

Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống, Mộ Dung Thư vội lên tiếng.

– Ta ở đây.

Vân Mai đỡ Mộ Dung Thư dậy, trả lời:

– Vương phi, nô tì dìu ngươi.

Dứt lời, nàng lập tức ngồi xổm xuống cõng Mộ Dung Thư lên.

– Làm sao ngươi vào được?

Mộ Dung Thư không còn chút sức dựa vào trên người Vân Mai, tranh thủ hỏi một câu.

– Nô tì đi tiểu bị người khác đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã phát hiện chung quanh vương phủ đều bốc cháy thì lập tức quay lại cứu vương phi.

Vân Mai trả lời nhanh. Nàng xông qua ngọn lửa và khói bụi mờ mịt.

Trong lúc bối rối, Mộ Dung Thư không phát hiện, tấm lưng nhỏ nhắn của Vân Mai vì đỡ cây gỗ đang cháy rơi xuống cho nàng mà cánh tay bị thương.

Vân Mai kiên định nhìn về phía trước. Lúc này trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, nàng không thể để vương phi có chuyện gì! Tuyệt đối không thể!

Khi ra đến gian ngoài mới phát hiện phía trước đã bị một mớ gỗ ngổn ngang đang cháy chặn lại!

Thấy thế, Mộ Dung Thư không nhịn được ho khan từng đợt, kề bên tai Vân Mai yếu ớt nói:

– Buông ta xuống, ngươi chạy đi!

– Không được, có c.h.ế.t nô tì cũng tuyệt đối không thể bỏ vương phi lại!

Vân Mai lắc đầu, la lớn.

– Nghe lệnh bổn vương phi! Buông ta xuống, ngươi đi ra ngoài!

Mộ Dung Thư dùng hết sức lực cả người quát lên.

“Rầm” một tiếng, ván cửa chặn ngoài bị đá văng.

Bên trong ngọn lửa hừng hực, giữa lúc hoảng hốt lại có thể thấy bóng người.

– Là vương gia!

Vân Mai kinh sợ kêu lên.

Advertisement
';
Advertisement