“Sao bỗng dưng Thẩm trắc phi lại mời Vương phi thưởng trà nói chuyện phiếm chứ?” Hồng Lăng buồn bực nói. Trong khi vô cùng khéo léo cùng tỉ mỉ vấn tóc cho Mộ Dung Thư. Chỉ cần vài động tác, một kiểu tóc xinh đẹp liền xuất hiện, xong liền chọn trang sức trong hộp, dựa theo sở thích của Mộ Dung Thư mà chọn vài món cài lên cho nàng.
Mộ Dung Thư nhìn dung mạo mơ hồ trong gương đồng, đối với gương mặt này nàng cũng không xa lạ gì, chỉ là trong lòng không ngừng thở dài, nữ tử trong gương đồng sắc mặt trong suốt, da trắng như tuyết, mi không vẽ mà cong, da không cần xoa phấn cũng trắng nõn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, phong tư trác tuyệt*. Cùng so với Thẩm trắc phi và đám tiểu thiếp thì vẫn đẹp hơn mấy phần, nhưng tính tình không được tốt, cho dù có xinh đẹp thì làm sao!
* : phong thái nổi bật hơn người, phong thái vạn người mê
Khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, trả lời: “Bản Vương phi cũng rất muốn biết. Có thể thực sự có trà ngon để cho bản Vương phi thưởng thức sao.”
Lần nữa nhìn vào gương đồng, nàng khẽ cong môi, không cười nhưng trong mắt lóe lên một chút ánh sáng. Tối qua Vũ Văn Mặc tới đây, chính là đem tới mầm tai vạ cho nàng.
Khi nàng đi vào Trúc viên, đã bị cảnh sắc thúy trúc tuyệt đẹp làm cho kinh diễm trong nửa khắc! Thẩm trắc phi ở trong lòng Tể tướng và Thẩm quý phi là có vị trí vô cùng quan trọng! Còn nguyên nhân là gì, không cần nghĩ cũng biết. Quý phi ở trong hoàng cung được sủng ái, mà Thẩm trắc phi ở trong vương phủ cũng được sủng ái, đương nhiên, lúc này sẽ có chút xung đột vì quyền lực, mà nàng chính là một chướng ngại vật trong chặng đường củng cố quyền lực của nhà họ Thẩm.
Hôm qua mới vừa có chút động tác, ngày hôm nay Thẩm trắc phi liền cảnh giác.
Nàng ta cất công trang điểm tỉ mỉ, trên mặt còn đang tươi cười ngồi tại đình Viên Nguyệt chờ Mộ Dung Thư.
Đình Viên Nguyệt? Nghe nói tên này do đích thân Vũ Văn Mặc đặt, thường thì sau bữa tối hắn và Thẩm trắc phi sẽ đến đây ngồi một lát, hai người một đánh đàn, một thổi tiêu, quả nhiên trời sanh một cặp! ( sao ta cứ ghen tị với trắc phi vậy trời .. =.= )
MK! Thoạt nhìn, nàng chính là kẻ thứ ba bị người đời phỉ nhổ!
Lại nhìn dung mạo Thẩm trắc phi, ôn nhã xinh đẹp tuyệt trần, kiều diễm mị hoặc, thập phần xinh đẹp lại mang nét ung dung, đoan trang, ý vị cao nhã, lại đặt mình vào khung cảnh toàn là thúy trúc nhìn càng như thiên tiên, tính tình lại tốt, thảo nào lại được Vũ Văn Mặc sủng ái.
Bất quá, âm thầm thở dài một hơi, nàng cũng là người biết thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại phải cùng người khác chung một chồng, tuy mang danh là phi nhưng thực ra cũng chỉ là thiếp! Hôm nay lại còn phải tìm đủ kế phòng nàng đoạt sủng ái của nàng ta, thật đủ mệt mỏi!
Nàng đứng yên ở phía ngoài đình, chờ Thẩm trắc phi từ trong đình ra nghênh đón. Nàng là chính phi, là chính phi của Vũ Văn Mặc, dù không được sủng ái, cũng tuyệt đối không thể để Thẩm trắc phi ngồi ở trên đầu nàng! Nàng mỉm cười chờ, trên mặt không có nửa điểm mất kiên nhẫn.
Ngồi trong đình Thẩm trắc phi khẽ nhướng mày, vẻ tươi cười ôn nhu hiền thục hơi cứng nhắc một chút, nhưng chỉ là một chút, nàng ta liền đứng dậy, cất bước thướt tha ra phía ngoài đình.
“Muội thỉnh an tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi phúc thân* thỉnh an, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Tú Ngọc sau lưng nàng cũng thỉnh an: “Nô tì gặp qua Vương phi.”
* : cúi người hành lễ
“Muội muội không cần đa lễ, mau mau đứng dậy.” Mộ Dung Thư lập tức tiến lên một bước, đem Thẩm trắc phi đỡ lên, tiếp theo nắm tay Thẩm trắc phi cười nói: “Muội muội có lòng, mời tỷ đến Trúc viên để thưởng trà rồi cùng trò chuyện. Tỷ dưỡng thương đã nhiều ngày, cũng có chút buồn bực, muốn tìm người tâm sự, đúng lúc muội lại cho mời tỷ.” Vừa nói vừa cùng Thẩm trắc phi vào trong đình Viên Nguyệt.
Lúc đang định ngồi xuống, Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua cái nệm ngồi bằng bông, theo tài liệu nàng đọc được, vừa nhìn là biết do tú nương giỏi nhất trong kinh thành làm ra, sợ rằng ở trong vương phủ, ngoại trừ Vũ Văn Mặc, thì chắc cũng chỉ có Thẩm trắc phi có vinh hạnh đặc biệt này, dùng gấm tốt nhất để chế thành cái đệm lót ghế đặt ở băng đá.
Vẫn bất động thanh sắc sau khi ngồi xuống, nàng cười nhìn Thẩm trắc phi nói: “Muội muốn mời tỷ phẩm trà gì?”
Thẩm trắc phi nghe xong liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Tú Ngọc mang trà cụ đã sớm chuẩn bị trước trong đình bày ra trước mặt hai người, sau đó đem châm nước sôi rót vào ly trà.
“ Trà này là trà Tây Hồ Long Tỉnh, do Quý phi nương nương trong cung ban thưởng, chỉ có hai lạng, vô cùng quý hiếm. Nên muội muốn mời tỷ tỷ cùng thưởng thức. Trà Long Tỉnh thượng đẳng mùi hương thanh tao kéo dài, hương thơm tựa hoa lan, màu sắc nước trà xanh biếc, trong suốt sáng ngời, lá trà xanh nhạt, đọt trà cùng lá trà còn nguyên vẹn trông rất sống động. Nhấp một ngụm thấm vào tận ruột gan, hương thơm lưu lại bên trong, thanh sảng vô cùng.” Thẩm trắc phi cười giải thích.
Giải thích kỹ càng như vậy, cho rằng nàng là người quê mùa? Thứ gì cũng không hiểu? Mộ Dung Thư âm thầm buồn cười, nếu như Mộ Dung Thư lúc trước thì đúng là không hiểu. Nhưng nghĩ đến Thẩm trắc phi cũng không có ác ý. Nàng cười gật đầu, nhìn quá trình Tú Ngọc pha trà, cười nói: “Pha trà là có bốn công đoạn : trước nhất làm ấm tách trà, sau đó chế nước xâm xấp mặt trà, xoay ấm trên tay rồi đổ nước này ra ngoài. Thao tác này giúp đánh thức các sợi trà để trà pha dậy hương và ngon hơn. Ra trà không thể cao, thời gian đợi trà phải canh vừa đúng lúc nếu không khi rót ra chén, trà sẽ có bọt, đối với khách mời thì đây chính là bất kính, ra trà có Tứ tự quyết : thấp, nhanh, đều, toàn bộ. Thấp, như đã nói là rót trà không được có bọt; nhanh, không được để hương vị của trà biến mất; đều, giữa khách nhân cùng chủ phải bình đẳng; toàn bộ, lá trà ra nước toàn bộ, là trà không được ngâm quá lâu, nếu không nước trà sẽ đắng chát.”
Tay châm trà của Tú Ngọc hơi khựng lại, lúc Mộ Dung Thư nói đến việc bất kính với khách nhân, nước trà nàng ta rót quả thực nổi lên một tầng bọt, trong lòng nàng cả kinh, nhìn về phía Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi âm thầm dùng ánh mắt trấn an Tú Ngọc, sau đó lại cười nói với Mộ Dung Thư: “Tỷ tỷ am hiểu trà đạo như vậy, xem ra là muội kiến giải vụng về, về sau nhất định dựa theo lời tỷ tỷ để pha trà vậy.”
Nghĩ không ra Mộ Dung Thư hiểu biết nhiều như vậy, thậm chí những điều nàng ta nói chú ý trong pha trà, cũng có những điều nàng chưa biết. Trong lòng Thẩm trắc phi phập phồng không yên.
Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu, nâng chung trà lên, thổi thổi trà vụn trong chén, đợi trà ấm ấm, thưởng thức một ngụm liền gật đầu nói: “Qủa nhiên là trà ngon! Màu trà tươi mát, vào miệng lưu lại hương thơm, quả nhiên là trà Long Tỉnh thượng đẳng!”
Thẩm trắc phi cũng cười nâng chung trà lên nhấp một chút.
“Tỷ muốn cảm ơn muội, nếu như không có muội hôm nay mời ta, thì bây giờ ta cũng chẳng có cơ hội uống trà Long Tỉnh ngon như thế!” Mộ Dung Thư nhìn ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Thẩm trắc phi, khách khí nói.
“Tỷ tỷ đừng khách sáo! Chúng ta cùng hầu hạ chung một phu quân, thân như tỷ muội, có thứ tốt dĩ nhiên muốn cùng chia sẻ với tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi lập tức cười trả lời. Mộ Dung Thư của hôm nay cùng ngày xưa không hề giống nhau, tuy là vẻ mặt luôn tươi cười, nhưng khắp nơi lại là tường đồng vách sắt*, muốn biết nàng ta làm gì suy nghĩ cái gì, cũng không thể nhìn thấu được, thậm chí có thể nói là không có cách nào nhìn thấu. Âm thầm nhíu nhíu mày.
* : khắp người đều đeo một lớp bảo vệ chắc chắn
Đối với dụng ý của Vũ Văn Mặc khi đi Mai viên tối qua, nàng không thể không có vài phần nghi vấn.