Lạnh lùng nhìn lướt qua tình cảnh bốn phía, không khí quá mức kinh ngạc, nhà tù quá mức âm u, mục nát, hư thối, mùi m.á.u tươi quá mức nồng liệt, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày rồi ngồi xuống, lại tựa vào vách tường, so với các phòng giam khác giường chiếu phòng này coi như sạch sẽ. Nàng chậm rãi khép hờ mắt, thầm nghĩ, đêm nay hẳn sẽ không lại có biến cố. Lúc này, việc nàng phải làm chính là cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào. Nếu như dùng lí do có thai để thoát thân, như vậy, sẽ không tránh được có đại phu đến bắt mạch cho nàng. Nhưng có thai vốn là giả, làm sao có thể lừa người khác?
Ngay lúc Mộ Dung Thư nhíu mày nghĩ cách giải quyết nan đề thì bên tai lại truyền đến một tràng cười dâm đãng của nam nhân, tiếng quần áo bị xé rách, còn có cả tiếng da thịt chạm vào nhau, nghe được cả từng trận sóng nước! Chỉ thiếu mỗi giọng rên rỉ dâm đãng của nữ nhân, thậm chí một tiếng kêu to cũng không có.
– Chuyện gì xảy ra? Nhà giam nữ sao lại có nam nhân?
– Nhìn xem, nam nhân kia trần truồng đè trên người một nữ nhân! Nữ nhân kia sao lại không nhúc nhích gì thế?
Mộ Dung Ngọc tuổi nhỏ nhất, chưa trải sự đời, nhìn về phía phòng giam cách chỗ Mộ Dung Thư bốn, năm gian.
Tứ di nương, người được xem là dịu dàng có tri thức lễ nghĩa, nhìn thấy cảnh này lập tức che mắt Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc, nói nhanh:
– Không được nhìn.
Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc khó hiểu, muốn tránh khỏi bèn một bên mở tay Tứ di nương, một bên nói:
– Tứ di nương, chuyện gì xảy ra thế?
– Đó là nam nữ hoan ái! Không ngờ trong nhà giam mà lại xảy ra loại chuyện này.
Tam di nương rướn người nhìn sang, khóe miệng gợi lên chút cười dâm đãng, che miệng cười nói.
Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc nghe vậy, vội nhắm chặt hai mắt, không dám giãy giụa nữa!
– Này, này, này, không biết xấu hổ!
Sắc mặt Mộ Dung Ngọc trắng bệch, mắng.
Mộ Dung Lâm lạnh lùng nhìn đầu kia, cười lạnh nói:
– Phạm nhân trong phòng giam này đều là tử tội, còn ai thèm để ý đến họ chứ. Muốn vui vẻ xác thịt, cho ít bạc là có thể vào.
Mộ Dung Thư từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn về nơi truyền ra âm thanh dâm đãng. Dưới ánh nến mơ hồ có thể thấy được, nữ tử bị đè xuống khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dáng người khá hấp dẫn nhưng màu da vàng vọt, héo hon. Nam nhân kia đầy mặt cười dâm đãng, rất vui vẻ hưởng thụ.
Còn những người khác đều hờ hững nhìn, vẻ mặt không chút thay đổi, dường như loại chuyện này thường xuyên xảy ra trong phòng giam, chẳng có gì lạ! Tuy rằng đây là xấu hổ khi thấy nam nữ hoan ái!
Mộ Dung Thư nói không nên lời cảm giác lúc này là gì, chính là cảm giác trong lòng bỗng nhiên như bị vật gì đó liên tục đ.â.m vào đau nhói. Chỉ ngắn ngủn trong một canh giờ đã khiến nàng phải đối diện với một mặt khó coi nhất của con người. Mở to mắt, nàng biết, đây là hiện tượng phổ biến ở nơi này, thực sự bất kì ai cũng không có khả năng thay đổi chuyện đó. Tựa như từ xưa đến nay, người ta luôn biết đến sự tồn tại của bọn tham quan mà chưa bao giờ có thể hoàn toàn diệt sạch.
Âm thanh nhỏ dần, nam nhân gầm nhẹ một tiếng rồi cầm lấy vật to lớn của mình nhét lại vào quần, chán ghét nhìn nữ nhân trần truồng nằm trên mặt đất, mắng:
– Càng ngày càng không hấp dẫn, dáng vẻ này mà cũng được gọi là hoa khôi Hồng Nguyệt Lâu sao! Chẳng trách lại rơi vào nông nỗi hiện tại!
Nữ tử nằm trên mặt đất chầm chậm đứng lên, làm như không có việc gì mặc lại quần áo. Mà nam nhân kia thấy thế, lại vươn tay ra nắm lấy bộ n.g.ự.c của nàng ra, cười dâm đãng một tiếng rồi bỏ đi.
Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn thân mình nữ tử, dưới ánh nến nhập nhèm, gương mặt nàng ta vẫn thật hoàn mĩ, cũng khó trách từng là hoa khôi thanh lâu. Nàng nhíu nhíu mày, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Lúc này đang là đêm khuya, ngay cả phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt đến cỡ nào, hôi hám không chịu nổi cỡ nào, nhưng vẫn khiến người khác khó có thể chống cự cơn buồn ngủ.
Ngày thứ hai tỉnh dậy trong phòng giam, cảm thấy trên người rất ẩm ướt, phảng phất như còn nghe thấy cả mùi mốc meo nữa.
Đúng lúc ngục tốt đưa cơm vào. Theo quy định trong phòng giam, các phạm nhân mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, gần như mỗi bữa cũng đều là chút đồ ăn đã muốn ôi thiu, khó mà nuốt xuống. Người của phủ tướng quân vì hôm qua vừa mới bị tống vào đại lao, nhìn thấy mấy cái bánh bao đã biến thành đen đen vàng vàng và ít rau, đều nhăn mày, oán trách om sòm.
– Đây là đồ ăn thiu rồi! Heo cũng không ăn đồ thiu! Sao có thể cho chúng ta ăn cái này?
Nhị di nương la to nhất, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, bà ta cũng sống những ngày rất thoải mái. Hiện thời vào đại lao, ở là nhà tù âm u ẩm ướt, ăn là đồ ôi thiu, bà ta tất nhiên không chấp nhận được! Một chén đựng vừa bánh bao vừa rau bày ra trước mắt, thật sự khiến người ta buồn nôn!
Ngược lại, khi đưa cơm cho Mộ Dung Thư, ngục tốt nhẹ tay nhẹ chân đặt khay cơm trước cửa phòng giam, một hương thơm ngào ngạt bay thẳng tới chóp mũi, đưa mắt nhìn, trên khay có ba món: rau xanh, thịt gà, cá thịt, vô cùng phong phú. Gã ngục tốt cung kính cười nói với Mộ Dung Thư:
– Bẩm Nam Dương vương phi, những thức ăn này đều là Nam Dương Vương sai bọn nô tài chuẩn bị, vương phi nếu có gì không hài lòng cứ nói, cơm trưa sẽ đổi lại.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi cau mày nhìn sang, nàng thấy gã ngục tốt dè dặt cẩn trọng nhìn nàng, vẻ như chỉ sợ Mộ Dung Thư nói không thích.
Mộ Dung Thư im lặng, cũng không bước lên nhận khay cơm.
Những người khác trong phòng giam đã thật lâu chưa từng được ăn thức ăn phong phú như thế, vừa ngửi được mùi thơm bèn ghé vào song gỗ, rướn người vẻ thèm thuồng.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Nhìn ba món ăn đang bốc hơi nóng và một chén cơm trắng, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.
– Vương phi, người không ăn sao?
Mộ Dung Nguyệt nuốt nuốt nước bọt. Vốn tối qua không kịp ăn cơm đã bị bắt vào đây, hiện giờ cũng sớm đã bụng đói kêu vang, điểm tâm của bọn họ đều là cơm thiu, nhìn thôi đã không cách nào nuốt xuống, lại nhìn đồ ăn thơm phức trước cửa phòng giam Mộ Dung Thư, nhất thời hai mắt sáng lên.
Mộ Dung Thư dời tầm mắt khỏi khay thức ăn, lắc đầu cười nhạt nói:
– Ta không đói bụng.
– Gã ngục tốt kia chắc là bị mù, lúc này còn lấy lòng nàng! Rõ ràng sắp sửa đầu rơi xuống đất như nhau, còn lấy lòng như thế thì có thể được cái gì? Thật là mắt mù!
Nhị di nương vừa bước tới gần phòng giam của Mộ Dung Thư vừa mở miệng như than thở lại như mắng nhiếc.
Nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Thư đảo qua, lạnh giọng nói:
– Câm miệng!
Nhị di nương nghẹn lời, đồng tử trừng lớn nhìn Mộ Dung Thư, không thể tưởng tượng được một Mộ Dung Thư hôm qua không thèm phản ứng lại bà ta lúc này lại mở miệng, hơn nữa chỉ hai chữ đơn giản đã có sức uy h.i.ế.p như thế, khiến bà ta nhất thời không biết nên nói gì, vừa rồi trong nháy mắt đó, bà ta còn vô cùng sợ hãi.
– Ngũ muội rất đói bụng, vương phi có thể cho Ngũ muội ăn một ít không?
Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt chờ đợi nhìn Mộ Dung Thư, nói như van lơn.
Con ngươi Mộ Dung Thư chợt lóe, đang định từ chối đã thấy Mộ Dung Lâm duỗi tay lấy khay thức ăn từ trước cửa phòng giam của Mộ Dung Thư! Nàng vừa muốn ngăn cản, Mộ Dung Lâm đã bưng cơm lên ăn hai miếng, còn cầm chân gà mà gặm.
Bên cạnh, Mộ Dung Nguyệt bĩu môi cũng muốn đứng dậy đi lấy chân gà, Mộ Dung Thư thấy thế, lớn tiếng quát:
– Không được ăn!
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Dung Lâm ôm bụng lăn lộn trên đất :
– Đau quá! Trong cơm có độc!
Mộ Dung Thư khép hờ đôi mắt, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Trong thức ăn quả nhiên có độc.
– Đây là chuyện gì? Tại sao lại có độc?
Nhị di nương thấy Mộ Dung Lâm lăn lộn trên đất, quá sợ hãi mà kêu lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Thư, đồ ăn này là của nàng, thật hiển nhiên là có người muốn tánh mạng của nàng! Mộ Dung Lâm vậy mà lại trở thành kẻ c.h.ế.t thay!
Mộ Dung Lâm lăn lộn mấy vòng, một lúc sau miệng sùi bọt mép, thất khiếu chảy máu, rất nhanh đã không còn hơi thở. Nhị di nương nhào vào trên t.h.i t.h.ể Mộ Dung Lâm, gào khóc:
– Lâm nhi!
Mộ Dung Nguyệt hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Cũng tại ngươi, tiện nhân! Trong ngày thường đắc tội người ta, hiện thời vào đại lao mới có người hại ngươi. Lâm nhi c.h.ế.t thật thảm. Lâm nhi còn phải làm kẻ c.h.ế.t thay cho đồ lẳng lơ như ngươi! Ngươi, đồ hỗn trướng, ngươi hại người không ít!
Nhị di nương nhào vào trên người Mộ Dung Lâm, quay đầu hướng về phía Mộ Dung Thư mắng to.
Mộ Dung Thư dường như không nghe thấy lời của Nhị di nương, lực chú ý của nàng toàn bộ đều ở trên khay thức ăn. Từ lúc đưa đồ ăn tới, thái độ cung kính cẩn thận một cách quá đáng của gã ngục tốt đã làm nàng nghi ngờ. Có điều nàng không nghĩ tới sự chần chừ của mình lại khiến cho Mộ Dung Lâm trở thành kẻ c.h.ế.t thay!
Là ai? Ai thừa cơ hội này muốn lấy mạng của nàng?
Đang khi nàng nghi, một nữ ngục tốt dẫn một vị nam tử mặc áo bào trắng, bên cạnh là nam tử yêu dã mặc áo choàng màu đỏ tím đi vào đại lao.
Nam tử áo bào trắng và nam tử yêu dã vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ánh mắt như sói như hổ dán chặt vào hai người vừa xuất hiện đột ngột.
Mà chấn động do cái c.h.ế.t của Mộ Dung Lâm đưa tới cũng bởi vì sự xuất hiện của hai người mà bị quẳng ra sau.
Dù sao, nam tử áo bào trắng cực kì hoa lệ, nét mặt khiếp người, thế gian hiếm thấy. Vừa nhìn đã biết, người này chắc chắn quyền quý đến cực điểm, mọi người thậm chí không dám thở mạnh. Dù sao trong phòng giam này đều là nữ nhân, gặp được nam tử như trích tiên như thế, tất nhiên là mắt chớp cũng không dám chớp.
Nam tử yêu dã áo bào tím tà mị, sóng mắt mênh m.ô.n.g như có thể câu hồn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Theo ánh sáng từ cái lỗ nhỏ trên phòng giam, Mộ Dung Thư hơi hé mắt thấy hai người đang hướng về phía mình.
Triệu Sơ, Tạ Nguyên.
Sao bọn họ lại tới?
Nữ ngục tốt kia thái độ hèn mọn khom người đưa bọn họ tới trước phòng giam Mộ Dung Thư.
Tạ Nguyên vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư đã nhíu mày ca thán nói:
– Nơi này đúng là không phải chỗ dành cho người mà. Vương phi yên tâm, không quá vài canh giờ, vương gia sẽ đích thân tới đón người về vương phủ.
Mộ Dung Thư cười lạnh trong lòng, thì ra là như vậy.
– Không phải nói vương gia vô cùng sủng ái ngươi sao? Sao vương gia lại không ngăn cản đám quan binh đó bắt ngươi vào đây? Còn trơ mắt nhìn ngươi chết? Mộ Dung Thư, không thể ngờ được cuối cùng đích nữ như ngươi cũng rơi vào kết cục thê thảm như đám thứ nữ bọn họ.
Kẻ đang nằm bên người Mộ Dung Lâm – Nhị di nương, sắc mặt trắng bệt, thân hình gầy yếu bật dậy, vươn tay chỉ vào Mộ Dung Thư, độc địa mắng (nguyên văn là Mộ Dung Lâm mắng, nhưng nhỏ này ngỏm rồi mà ???).
Triệu Sơ đứng ngoài phòng giam chừng một thước, mỉm cười nhìn về phía Mộ Dung Thư, khuôn mặt đẹp trai c.h.ế.t người lập tức khiến những người đang ngắm hắn đều hoảng hồn.
– Vương phi vẫn ổn chứ?
Mộ Dung Thư cười nhìn hai người, không ngờ lúc nàng lâm vào tình cảnh khó khăn nhất, hai người bọn họ còn có thể đến thăm nàng, cảm thấy ấm áp, gật đầu trả lời:
– Ta tốt lắm.
Nghe vậy, con ngươi trầm tĩnh như nước của Triệu Sơ lóe lên một cái, cũng lướt qua góc khác trong phòng giam nhìn Mộ Dung Lâm trúng độc đã chết, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
– Vậy là tốt rồi. Sợ vương phi ăn không quen đồ ăn trong phòng giam nên cố ý dặn đám bà tử trong phủ làm điểm tâm đưa tới, may mà không đến chậm.
Trong lúc hắn nói chuyện, người hầu đi theo phía sau hai người đã đem hộp đựng thức ăn giao cho nữ ngục tốt, nữ ngục tốt lập tức mở cửa phòng giam, đưa hộp đựng thức ăn cho Mộ Dung Thư.
Sau khi Mộ Dung Thư nhận lấy, sóng mắt trong đôi con ngươi đen hun hút của Tạ Nguyên chớp chớp nhìn nàng, lại cười nói:
– Hiện thời vương phi là người đang mang thai, chớ nên ăn nhầm mấy thứ linh tinh. Đồ ăn trong hộp cơm này chính là vương gia cố ý dặn dò. Bảo đảm vương phi ăn vào sẽ không thấy phiền não nữa. Còn có thuốc dưỡng thai, vương phi nhất định phải uống.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có một chén cháo trắng, một đĩa thức ăn nhẹ, một cái đĩa thủy sắc thuốc bao (không biết, đành để nguyên văn), còn có một chén thuốc đen tuyền bốc hơi nghi ngút. Nhất thời, hai mắt nàng tỏa sáng. Thuốc dưỡng thai! Đúng là Vũ Văn Mặc đã sớm có dự liệu! Thật là tư tưởng lớn gặp nhau!
Bên môi hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt. Đây là thuốc dưỡng thai, nhưng mà là một loại thuốc làm cho người ta uống xong thì trong vòng mười ngày sẽ xuất hiện dấu hiện mang thai.