– Theo muội muội thấy, chuyện này không cần lo lắng. Chờ sau khi kết thúc tiệc sinh nhật của muội muội, muội muội sẽ cho người ta đi dò hỏi một phen, nhìn xem cô nương nhà ai phẩm hạnh đoan trang rồi hẵng quyết định được không?
Thẩm trắc phi dè dặt hỏi.
Mộ Dung Thư nhếch môi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao chớp động, có vẻ như đã sớm hiểu rõ tâm tư Thẩm trắc phi, gật đầu trả lời:
– Thẩm trắc phi nói rất đúng. Vẽ vài bức tranh đi, đến lúc đó đưa cho vương gia nhìn qua, dù sao cũng là nạp thiếp cho vương gia, nói gì cũng phải để vương gia vừa lòng không phải sao?
– Vâng, tỷ tỷ nói phải. Nay mai muội muội sai hạ nhân đi tìm một họa sĩ.
Thẩm trắc phi cười đáp.
Thẩm Oánh ngồi gần hai người nhất mơ hồ nghe được hai người nói chuyện, âm thầm nhíu nhíu mày.
Mọi người thấy ánh mắt Mộ Dung Thư và Thẩm trắc phi nhìn các cô nương một cách dò xét, hai người lại gật đầu, trong lòng đều đã rõ, chuyện này có thể thành! Có điều nhiều cô nương như vậy, cũng không biết ai có thể tiến vào Vương phủ.
Lúc này, sắc trời đã tối dần. Thẩm trắc phi thấy canh giờ không còn sớm bèn sai hạ nhân dọn cơm chiều. Tổng cộng cũng bốn mươi người, chia làm bốn bàn.
Đồ ăn thật phong phú, Thẩm trắc phi đúng là phí không ít tâm tư. Mỗi một bàn đồ ăn đều có chỗ khác biệt, gần như mỗi một hai món ăn đều sẽ có một người thích ăn. Trên mặt mấy quý bà đều là lộ ra nụ cười hài lòng.
Bàn cuối cùng là dành cho những cô nương kia, cũng không biết là cố ý hay vô tình, mọi người đem Đỗ đại thiếu phu nhân cho ép ra ngoài, mà sắc mặt Đỗ đại thiếu phu nhân trắng bệch ngồi cùng một chỗ với một đám cô nương, nhất thời, nàng cảm giác được thân phận của mình bị hạ thấp. Lúc này nghĩ lại, hôm nay thật sự không nên ra ngoài!
Mộ Dung Thư vốn cũng vì có chuyện trong lòng nên không có bao nhiêu khẩu vị, chính là ăn vài miếng, cũng không sợ Thẩm trắc phi sẽ hạ độc trong thức ăn. Mà ngay cả Thẩm trắc phi có muốn độc c.h.ế.t nàng cũng không có cái can đảm kia. Âm thầm liếc nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa tối lắm, lại chờ thêm hai khắc vậy.
– Tỷ tỷ, sao lại ăn ít như thế? Là không hợp khẩu vị sao?
Bản thân Thẩm trắc phi chính là không thèm ăn gì, buổi tối còn phải chờ Vũ Văn Mặc thị tẩm nên chỉ ăn vài miếng. Sau đó còn âm thầm nhìn phản ứng của Mộ Dung Thư, kết quả thấy Mộ Dung Thư cũng ăn rất ít nên mới lên tiếng hỏi.
– Mấy ngày gần đây luôn như thế, ăn không vào cái gì cả. Giờ lại thấy hơi mệt mỏi.
Mộ Dung Thư cười trả lời.
– Nghe người ta nói có thai đều như vậy, lát nữa sau khi kết thúc tiệc tối, vương phi phải nghỉ ngơi thật tốt.
Bởi Thẩm Oánh là tam muội của Thẩm trắc phi, tuy rằng thân phận đê hèn, nhưng bởi quan hệ với Thẩm trắc phi nên mới có thể ngồi cùng bàn tiệc.
Nghe vậy, đáy mắt Thẩm trắc phi hiện lên một tia tàn nhẫn, âm thầm đánh mắt với Tú Ngọc, Tú Ngọc lập tức gật gật đầu, cầm ấm trà đi đến bên cạnh Mộ Dung Thư, cười nói:
– Đây là dùng lá trà quý phi nương nương thưởng để pha nước trà, uống rất là ngon. Nếu Vương phi ăn không vô này nọ thì uống một chén đi, có lẽ có thể thoải mái hơn một chút.
– Được.
Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu.
Ngay lúc Hồng Lăng muốn cầm lấy ấm trà trong tay Tú Ngọc thì bị nàng ta, còn cười nói:
– Hãy để nô tì tự mình châm trà cho vương phi đi.
Hồng Lăng cau mày, loại chuyện này vốn đều là đại nha hoàn bên cạnh chủ tử đi làm, Tú Ngọc này ngày hôm nay sao có thể chịu khó như thế?
Đôi mắt Mộ Dung Thư nhíu lại, như cũ cười nhạt nhìn Tú Ngọc, kỳ thực tay Tú Ngọc có chút run rẩy, đặc biệt khi đứng dưới tầm mắt Mộ Dung Thư, nàng ta càng tỏ vẻ trấn định, nhưng vẫn không che giấu được. Một chi tiết nhỏ xíu này gần như không ai phát hiện.
Tú Ngọc âm thầm xoay nắp bình, sau đó châm trà cho Mộ Dung Thư.
Khi nước trà được rót ra, thật có toả ra mùi hương thơm ngát, Mộ Dung Thư nhịn không được khóe miệng hơi cong lên. Thẩm trắc phi thật là dụng tâm suy nghĩ. Mấy ngày nay cả ngày nghiên cứu y thuật, ngay khi mùi hương vừa toả ra nàng đã biết thừa trong nước trà này bỏ thêm cái gì.
Là một loại thảo dược làm cho phụ nữ có thai có dấu hiệu sinh non! Nếu người có thai dùng trúng, sẽ có một ít dấu hiệu nhỏ nhưng sẽ không sinh non, nếu người không có thai uống vào sẽ không có phản ứng gì.
Mộ Dung Thư nâng chung trà lên ngửi ngửi hương vị, nhìn về phía Thẩm trắc phi cười nói:
– Hương thơm xác thực không tồi.
– Không ngại uống nhiều một chút.
Thẩm trắc phi vội nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lắc lắc đầu :
– Rất nóng, chờ thêm một lát đi.
Thẩm trắc phi không gấp, sau đó cũng không thể lộ ra một tia dấu vết. Nếu không chắc chắn Mộ Dung Thư có thể phát giác ra được điều gì đó.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, canh giờ không còn sớm nữa! Nàng bèn đứng lên, cười nói với mọi người:
– Ngồi trong phòng nãy giờ hơi lâu nên đầu có chút choáng váng. Ta ra ngoài đi dạo, một lát sẽ trở lại.
Mọi người cười gật đầu. Thẩm trắc phi nhìn thoáng qua ly trà Mộ Dung Thư không hề động đến, con ngươi đen chợt lóe, cốc trà này, Mộ Dung Thư một ngụm cũng chưa uống qua! Nhưng nàng lại không thể tìm được lý do bắt buộc Mộ Dung Thư phải ở lại, dù sao Mộ Dung Thư đưa ra lý do hợp tình hợp lý, chỉ ra ngoài đi dạo một vòng. Tin rằng trong phòng nhiều người như vậy, Mộ Dung Thư sẽ không nuốt lời. Trà này sẽ phát huy công dụng.
– Ban đêm gió lạnh, tỷ tỷ đừng ở bên ngoài lâu quá, nếu không rất dễ bị lạnh.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu cười :
– Được, một lát bổn vương phi sẽ trở lại.
Trong lòng cười lạnh, nếu như hôm nay có thể rời đi, Mộ Dung Thư này cả đời cũng sẽ không xuất hiện ở kinh thành!
Khi nàng xoay người, nhìn khu rừng phía ngoài cửa sổ, nơi Đỗ Khả đã từng yêu đương vụng trộm cùng Vũ Văn Khải. Bây giờ nàng lập tức đến đó, chỉ cần phón hoả đốt khu rừng nhỏ đó, làm cho thế lửa lan to, chắc chắn tạo thành hỗn loạn, mà toàn bộ đám nữ nhân trong đại sảnh này đều chưa từng trải qua tử vong, nhìn thấy lửa cháy, chắc chắn cuống quít chạy trốn, mà nàng chỉ cần thừa dịp loạn ly chạy ra Vương phủ, sẽ có một chiếc xe ngựa chờ nàng, bên ngoài chính là trời cao biển rộng.
Khi đó, ở trong mắt mọi người, Nam Dương vương phi đã táng thân trong rừng cây nhỏ! Trên đời không còn người tên Mộ Dung Thư này!
Ngay khi Mộ Dung Thư và Hồng Lăng muốn đi ra cổng đại sảnh thì phía sau Mã hộ vệ có mấy chục tên thị vệ võ trang đầy đủ đeo đao chặn lại trước cửa.
Mã hộ vệ cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư.
Mà gã thống lĩnh thị vệ đeo đao dẫn đầu phía trước nhìn về phía Mộ Dung Thư, dùng âm thanh lạnh lùng nói:
– Nam Dương vương phi, mời theo ty chức đi một chuyến.
– Đi một chuyến?
Khuôn mặt Mộ Dung Thư âm u nhìn thống lĩnh thị vệ, lạnh giọng hỏi. Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo âm thầm nắm chặt