Nếu như bán đi cửa hàng thì sau này những người làm như bọn họ biết đi đâu?
Tất nhiên Mộ Dung Thư nhìn ra băn khoăn trong lòng Tiết chưởng quỹ bèn cười nói: "Tiết chưởng quỹ không cần lo lắng. Những năm gần đây các ngươi luôn tận tâm làm việc cho bản Vương phi, tất nhiên ta cũng không bạc đãi các ngươi. Bản Vương phi sẽ trả lại giấy bán thân cho các ngươi, đồng thời còn cho thêm mỗi người hai trăm lượng. Mấy người các ngươi đều có bản lĩnh, ngày sau chắc chắn có cửa hàng thuộc về mình."
"Giấy bán thân?" Tiết chưởng quỹ trợn to hai mắt. Ông chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Mộ Dung Thư sẽ trả lại giấy bán thân cho họ! Giấy bán thân này so với ngân lượng đều quan trọng hơn! Ngày sau bọn họ sẽ không còn là nô tài. Nghĩ tới đây, Tiết chưởng quỹ lập tức từ trên ghế đứng lên, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Mộ Dung Thư: "Nô tài tạ ơn Vương phi. Tạ đại ân đại đức của Vương phi. Xin Vương phi yên tâm, nô tài nhất định sẽ làm tốt việc này."
"Tốt lắm, toàn bộ chuyện này giao cho Tiết chưởng quỹ."
Hai ngày sau, Tiết chưởng quỹ lại tới cửa, lần này còn cầm theo một cái hộp lớn. Sau khi mở ra, vừa thấy, đầy hòm đều là vàng thỏi, kim nguyên bảo. Còn có mấy tấm ngân phiếu.
"Nô tài dựa theo sự sắp xếp của Vương phi, lấy giá cao gấp mười lần mà bán cửa hàng cho Đỗ gia. Đây là toàn bộ ngân lượng, tổng cộng là tám mươi vạn lượng."
Tiết chưởng quỹ cười nói. Vốn hắn cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ thành công, vậy mà Đỗ gia lại thật sự sẽ lấy giá cao gấp mười lần đến mua.
Hòm đều là vàng thỏi, cực kì chói mắt, khóe miệng nàng khó nén lộ ra một chút tươi cười, những thỏi vàng này, thậm chí nàng tiêu xài thoải mái cũng không vấn đề. Hơn nữa trước đó nàng còn để dành được một ít ngân lượng. Tổng cộng chắc là được hơn chín mươi vạn lượng.
Chỉ có điều… Nếu Đỗ gia biết, thứ bọn họ lấy được chỉ là một cái vỏ trống không, hơn nữa đời này sợ rằng muốn dùng mười cửa tiệm kiếm được tám mươi vạn lượng là vô cùng khó khăn, sợ sẽ tức đến hộc máu!
Nàng dặn dò Tiết chưởng quỹ vài câu rồi trả lại giấy bán thân cho họ như lời đã hứa, đồng thời đưa luôn ngân lượng.
Trong lúc đó toàn thành lại là xôn xao dữ dội, ai cũng không biết Mộ Dung Thư nghĩ gì mà lại đem cửa hàng kiếm tiền như thế bán cho Đỗ gia. Mà Đỗ gia vốn là thủ phủ kinh thành, điều này càng làm cho người ta khó có thể hiểu được.
Đỗ gia nghe người trong kinh thành bàn tán, đặc biệt Đỗ đại thiếu gia trong lúc nhất thời hưng phấn vô cùng.
Nhưng sau khi người của bọn họ đến cửa hàng rồi mới phát hiện toàn bộ đã rỗng tuếch, trong cửa hàng chỉ có vài món hàng hóa linh tinh mà thôi. Bọn họ mua lại với giá cao ngất trời, thế nhưng lại chỉ là một cái phòng ở không hơn không kém! Còn có chuyện hoạt động lớn sau đó bốn năm ngày mà Mộ Dung Thư đã tuyên bố, vốn hẳn là phải có phần thưởng và hàng hóa nhưng cũng đều hoàn toàn không có! Đỗ đại thiếu gia liền ý thức được mình đã trúng kế của Mộ Dung Thư!
Sau khi Đỗ đại nãi nãi biết được, vô cùng giận dữ. Thế nhưng, may mà bọn họ có thể dùng cách tương tự để kiếm tiền. Vì vậy ngay ngày hôm sau tiến hành hoạt động rút thưởng tương tự như Mộ Dung Thư đã làm. Đáng tiếc, bọn họ không thể được như Mộ Dung Thư. Vì vậy ngay trong ngày đầu tiên mọi người biết không có phần thưởng gì đáng giá thì nội trong ba ngày việc buôn bán giảm xuống thấy rõ. Mỗi ngày lại thu vào không đến ba trăm lượng!
Đỗ lão gia lăn lộn trên thương trường nhiều năm lập tức hiểu ra, bọn họ đã trúng kế Mộ Dung Thư! Có điều nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vốn là bọn họ gây ra trước, muốn trút giận thay Đỗ Khả, đáng tiếc, trái lại còn bị Mộ Dung Thư tính kế.
Không thể tưởng tượng được một nữ nhân chưa đến mười tám tuổi lại có thể tính kế tốt như thế! Từ ngày đóng cửa đó đã từng bước đưa bọn họ vào trong cạm bẫy! Khi thu lưới, không một chút do dự, phản kích ác liệt như vậy! Khó trách, Đỗ Khả sẽ thua trong tay nàng ta!
Đây là chuyện xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi. Sau khi Thẩm Trắc phi biết được đã cười lạnh nói: "Mộ Dung Thư quả nhiên giỏi tính toán, còn quyết không chịu thiệt như thế. Đỗ gia vốn muốn dùng giá tiền thấp nhất để tới mua mười gian cửa hàng đồ cưới của nàng ta. Ai ngờ, nàng ta lại có thể nghĩ ra cách buôn bán mới mẻ khiến cho mấy cửa hàng của mình bán ra với giá cao hơn thị trường gấp mười lần, quả thực có thể nói là kỳ tích."
Tú Ngọc gật đầu đáp: "Đúng vậy ạ, quá mức huyền diệu." Mấy ngày gần đây Vương phi càng ngày càng lợi hại, hạ nhân trong phủ đối với Vương phi cũng đúng là càng ngày càng kính trọng. Ngược lại, có vẻ như ở trong phủ, Thẩm Trắc phi đã không còn như trước. Huống hồ, hình như Vương gia cũng không còn sủng ái nàng như xưa.
Thẩm Trắc phi thấy vẻ mặt của Tú Ngọc, ánh mắt chợt lóe, lộ ra nét tàn nhẫn. Mộ Dung Thư… Lúc này, nàng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
"Ngày mai chính là ngày sinh nhật của chủ tử, đến lúc đó Quý phi nương nương cùng Tam tiểu thư đều sẽ đến. Theo như hai năm trước, còn mời không ít phu nhân của các quan viên, lại có cả phu nhân của Hầu gia. Chắc chắn ngày mai sẽ rất náo nhiệt. Chủ tử không cần để ý suy nghĩ mấy chuyện thương tâm này." Tú Ngọc cười nói.
Thẩm Trắc phi lập tức che giấu vẻ tàn nhẫn trong mắt, đôi mắt sáng lên, gật đầu trả lời: "Ngày mai không thể có bất kỳ sơ sót gì. Nhưng mà, năm nay có thêm một người nữa, mời Đỗ đại nãi nãi đến đi."
Tuy ngày mai Vương gia sẽ không tham gia tiệc sinh nhật, nhưng dựa theo tiền lệ hai năm trước, lúc yến hội kết thúc Vương gia sẽ đến Trúc viên.
Lúc này, Đỗ đại nãi nãi chắc chắn cực kỳ hận Mộ Dung Thư, không biết ngày mai khi nàng ta gặp mặt Mộ Dung Thư sẽ có phản ứng gì. Dù sao ngày mai, đám phu nhân đến tiệc sinh nhật này, người người đều mang theo hai lỗ tai, nếu như xảy ra chuyện gì cũng sẽ tương đương với toàn bộ người trong kinh thành đều biết!
Mai viên
Đêm khuya, Mộ Dung Thư đã tắt đèn đi ngủ. Khi đang mơ mơ màng màng, cảm giác có một ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm khiến nàng thình lình mở mắt, lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo.
Lúc này, chủ nhân của đôi mắt lạnh lẽo đó dùng lòng bàn tay có vẻ thô ráp vuốt ve gương mặt nàng, nhìn thấy nàng mở mắt thì hơi sững sờ.
"Là ta đánh thức ngươi?" Giọng nói Vũ Văn Mặc khàn khàn.
Mộ Dung Thư vốn đang mơ màng ngủ, nghe được giọng của hắn bèn nhẹ nhàng cau mày nhìn hắn.
"Gia…" Vũ Văn Mặc lên tiếng, hơi lộ ra một chút ý cười. Chạm đến nụ cười nhẹ như thế, Mộ Dung Thư sửng sốt. Tối nay hắn có gì đó không đúng! Nhìn kỹ lại, cằm hắn lại có râu. Trong ấn tượng của nàng hắn cực kỳ chú ý hình tượng, mỗi ngày đều sẽ cạo râu, sao hôm nay lại lôi thôi như thế?
"Gia, sao thế?" Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói của Mộ Dung Thư mang theo vẻ lười nhác vô cùng. Trong đêm khuya, nàng lại cố ý nói thật nhỏ nhẹ.
Yết hầu Vũ Văn Mặc hơi hơi chuyển động, ánh mắt nhìn nàng càng nóng bỏng thêm vài phần. Hắn nhếch miệng, cười đáp: "Không có chuyện gì."
Vừa nói, hắn vừa ngồi lên giường.
Mộ Dung Thư thấy thế thì ngồi dậy, nhìn về phía hắn. Đêm nay hắn có vẻ như cõi lòng đầy tâm sự, mặc dù cười, nhưng trong nét tươi cười đó giống như mang theo một chút bất lực.
Không biết vì sao, tuy hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng nàng lại cảm nhận được rất rõ ràng.
"Có lẽ cũng không phải chuyện to tát gì, dù là chuyện gì thì trong mắt gia đều không phải chuyện lớn." Hắn là một nam nhân thâm trầm như vậy, sẽ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới hắn.
Chẳng lẽ, là vì chuyện của Đỗ Khả và Tứ phu nhân? Dù sao đây không phải là chuyện vinh quang gì! Tuy rằng mọi người nhục mạ Nhị gia, Đỗ Khả và Tứ phu nhân nhưng hai người kia dù sao cũng là nữ nhân của hắn.
Nghĩ đến đây, con ngươi đen của Mộ Dung Thư chợt lóe. Nàng cười cười tự giễu. Hắn mất đi hai người thiếp, chỉ sợ không được mấy ngày sẽ có có người thay thế, bổ sung vào chỗ trống. Thật ra thứ không thiếu nhất trong hậu viện của Vương phủ chính là nữ nhân.
Vũ Văn Mặc trầm mặc, không phát hiện thái độ Mộ Dung Thư thay đổi trong nháy mắt. Cả nửa ngày sau, trong đôi mắt hắn ánh lên tia sáng phức tạp kèm theo chút hoang mang, giọng nói so với khi nãy, càng thêm trầm thấp khàn khàn: "Nếu bắt đầu từ ngày mai ngươi không còn là Nam Dương Vương phi, mà chỉ là trắc phi của ta, thậm chí là thiếp, ngươi còn có thể ở lại hay không?"
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư hơi rúng động. Lời này của hắn là có ý gì?
Có vẻ như không muốn nghe câu trả lời của Mộ Dung Thư, vào lúc này hắn vậy mà lại nở nụ cười, mang theo tia vô lực. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, không buông tha bất kỳ một biểu tình nhỏ nào của nàng.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ nhạt như thế, nhưng đôi mắt sắc bén như ưng của hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, như có thể thấy rõ tất cả biểu tình của nàng.
Bỗng nhiên giọng hắn trở nên vừa trầm thấp lại lạnh như băng: "Cho dù không đồng ý, ngươi cũng không có con đường khác để đi. Ngươi, có thể tin tưởng ta không?"