Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng

Mộ Dung Thư khẽ nhếch mày, nàng mới đi một chút, Thẩm Trắc phi đã tới rồi? Có điều Vũ Văn Mặc cho Thẩm Trắc phi vào hầu hạ, vậy thì chắc không sao đi. Nếu nhân cơ hội này Vũ Văn Mặc có thể tới Trúc viên tĩnh dưỡng càng tốt. Đúng lúc cho nàng thêm thời gian tính toán về kế hoạch.

Nhưng việc này không khỏi làm cho người ta có chút khả nghi. Không lẽ Thẩm Trắc phi thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm động tĩnh phía Mai viên? Có thể canh thời gian chuẩn xác như thế. Nàng vừa đi, người này đã tới rồi. Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, khép hờ đôi mắt, hay Mai viên có cơ sở ngầm của nàng ta? Hay là…?

"Ừ." Mộ Dung Thư phản ứng một cách bình thản. Chuyện này không phải đơn giản như vậy, nhất định là có người làm nội ứng cho Thẩm Trắc phi. Thế nhưng, lúc này nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, liền nhấc chân hướng phòng Hiên nhi mà đi.

Thanh Bình thấy thế, vội hỏi: "Vương phi không định vào xem một chút sao?"

Thời gian Thẩm Trắc phi ở trong phòng đã rất lâu.

"Có Thẩm Trắc phi hầu hạ, đừng lo." Mộ Dung Thư cười nói, bước chân vẫn như cũ bước đến phòng Hiên nhi.

Lúc này Hiên nhi đang đọc sách, cái đầu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Bé đang đọc 'Tam Tự Kinh'.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện…" 

Dáng vẻ trẻ con đáng yêu đến cực điểm. Mộ Dung Thư không nhịn được khẽ cười, nhẹ nhàng bước đến sau Hiên nhi. 

Hình như Hiên nhi phát hiện phía sau có người đến, quay đầu nhìn lại. Thấy Mộ Dung Thư, lập tức tươi cười rạng rỡ vứt bỏ lại cuốn sách 'Tam Tự Kinh' chạy về phía nàng: "Mẫu thân."

Mộ Dung Thư khom người ôm Hiên nhi vào lòng.

"Ngoan. Sao Hiên nhi không ngủ trưa một lát?"

"Vừa mới ăn cơm trưa xong, Hiên nhi muốn đọc xong 'Tam Tự Kinh' rồi đi ngủ. Mẫu thân, hai ngày này người chăm sóc phụ thân, Hiên nhi cũng chưa gặp người vài lần. Hiên nhi rất nhớ người." Hiên nhi ngọt ngào trả lời. Khi nói chuyện cánh tay nho nhỏ liền gắt gao ôm cổ Mộ Dung Thư, hương vị làm nũng rất đậm.

Thấy thế, Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói: "Hôm nay lúc ăn sáng không phải gặp được sao?"

Đứa nhỏ này thật đúng là biết dỗ người, mới chỉ như vậy mà đã có thể làm người ta vui vẻ.

"Không thấy một chút đã nhớ cực kỳ rồi." Hiên nhi chu miệng nhỏ phấn nộn ngọt ngào nói.

Mộ Dung Thư buồn cười lắc đầu: "Hiên nhi mà trưởng thành thật đúng là làm cho nữ tử trên đời này si mê c.h.ế.t thôi!"

"Khi lớn lên Hiên nhi không cần nữ nhân nào hết, mấy người đó đều là người xấu. Hiên nhi chỉ cần mẫu thân. Chờ Hiên nhi trưởng thành sẽ cưới mẫu thân." Nụ cười trên mặt Hiên nhi chợt tắt, vô cùng thận trọng nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư sửng sốt rồi lập tức bật cười. Đứa nhỏ này! Thật đúng là lời nói trẻ con. Có Hiên nhi bên người, nàng thật sự cảm thấy vui vẻ. Tuy chưa bao giờ làm mẹ, nhưng vì Hiên nhi mà học làm một người mẹ, vì bé mỗi ngày một lớn lên mà lo lắng càng nhiều. Tuyệt đối không thể để cho bé sau khi lớn lên trở thành một Vương Quân Sơn thứ hai!

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Mộ Dung Thư ôm Hiên nhi vào lòng thật chặt, trầm giọng hỏi: "Hiên nhi, nếu con cùng mẫu thân tạm thời xa nhau, đến chỗ tổ phụ ở một thời gian ngắn, Hiên nhi chịu không?"

Hiên nhi nghe vậy, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội vàng ôm chặt Mộ Dung Thư: "Mẫu thân, người không cần Hiên nhi sao?" Bé dứt lời, trong mắt đã đầy nước mắt.

Nhìn thấy Hiên nhi khóc, lòng Mộ Dung Thư đau xót, lau nước mắt cho bé, nói: "Hiên nhi, đừng vội. Mẫu thân đã nói tuyệt đối sẽ không bao giờ không cần Hiên nhi. Nhưng mà, Hiên nhi nghe mẫu thân nói, nếu như có một ngày mẫu thân gặp được một chút phiền phức, cần cho Hiên nhi tạm thời rời đi một đoạn thời gian. Sau đó chờ khoảng thời gian này qua đi, mẫu thân lại đến đón Hiên nhi. Như vậy Hiên nhi chịu không?"

Gương mặt Hiên nhi trắng bệch, nghe Mộ Dung Thư nói xong, liền gật đầu: "Mẫu thân thật sự sẽ chẳng bao giờ không cần Hiên nhi?"

"Mẫu thân luôn nhất ngôn cửu đỉnh*." Mộ Dung Thư gật đầu cười nói.

*: ý nói rằng một lời nói đã lọt qua chín cái đầu của hàm răng rồi, khó lòng mà rút lại được

Hiên nhi do dự thật lâu, mới nín khóc mỉm cười.

"Hiên nhi rất ngoan, Hiên nhi nghe mẫu thân."

"Ừ, Hiên nhi ngoan nhất. Về sau chỉ cần mẫu thân có thời gian sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Hiên nhi được không?" Mộ Dung Thư rốt cục buông được nỗi thấp thỏm trong lòng. Chỉ cần Hiên nhi không làm khó, kế tiếp dễ hơn nhiều. Ngày mai nàng sẽ nhờ Vương tuần phủ viết một lá thư, cho Hiên nhi đến Vương gia ở tạm một tháng. Sau đó sẽ viết một lá thư cho Vân Mai tại Bình Thành xa xôi, đợi một tháng sau, Vân Mai lại đón Hiên nhi về Bình Thành!

Con ngươi linh động lóe lóe, Mộ Dung Thư hơi nheo mắt, dựa theo bộ dáng Thẩm Quý phi cùng Thẩm Trắc phi hôm qua, chỉ sợ sẽ lại có động tác, nàng vừa vặn bắt lấy cơ hội này.

Hiên nhi có được cam đoan của Mộ Dung Thư, liền nín khóc, mỉm cười ngây thơ, quấn quít lấy Mộ Dung Thư nói: "Mẫu thân không được lừa Hiên nhi đó, ngoéo tay đi."

Ngoéo tay? Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, chuyện ngây thơ như vậy không thể tưởng được hôm nay nàng phải làm. Xem ra làm mẹ thật đúng là không dễ dàng.

"Được!" Ngón tay thon dài ngoéo ngón tay nhỏ bé, nụ cười trên miệng Hiên nhi xán lạn hơn, "Đã ngoéo tay thì một trăm năm sau cũng không được thay đổi."

Một lúc lâu sau, sắc trời dần tối, Mộ Dung Thư trở lại phòng, sai Hồng Lăng dọn cơm chiều, vừa muốn vào gian trong đã thấy Thẩm Trắc phi mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch chạy ra. Khi thấy Mộ Dung Thư, nàng biến sắc, trong mắt đầy hận ý, nhưng lại không nói lời nào bỏ chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng nàng, Mộ Dung Thư nhướng mày, bọn họ giận nhau?

Nàng mang nghi hoặc đi vào gian trong.

Sắc mặt Vũ Văn Mặc cũng lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ. Xem dáng vẻ này thì biết vừa rồi hắn cùng Thẩm Trắc phi nhất định đã xảy ra chuyện gì. Có điều đây là lần đầu, bất kể là trong trí nhớ của Mộ Dung Thư trước kia, hay là trí nhớ từ lúc xuyên qua tới giờ, đều chưa từng thấy Vũ Văn Mặc đối xử với Thẩm Trắc phi như thế, còn làm cho Thẩm Trắc phi không để ý hình tượng, khóc sướt mướt chạy đi.

Thấy Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc cau mày, nghĩ nàng nghe được đoạn đối thoại của hắn cùng với Thẩm Trắc phi, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề nhìn Mộ Dung Thư giải thích: "Yên tâm đi, Nhu nhi sẽ không đoạt quyền của ngươi. Ngươi vĩnh viễn là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương này." Bình thường, hắn rất khinh thường việc giải thích nên giờ muốn mở lời giải thích thì khóe miệng có hơi đông cứng.

Mộ Dung Thư vốn không để ý, bất kể là Thẩm Trắc phi muốn làm gì, đều không có liên quan đến nàng, trừ phi Thẩm Trắc phi muốn làm điều gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng, nghe Vũ Văn Mặc nói lời này, chỉ sợ vừa rồi Thẩm Trắc phi nhất định là cùng hắn nói chuyện cầm quyền, nàng ta muốn mình được nắm giữ quyền ở Vương phủ.

"Vâng." Sau khi hờ hững lên tiếng, Mộ Dung Thư kiểm tra miệng vết thương trên người Vũ Văn Mặc. Phương thuốc quả nhiên rất hữu dụng, chỉ mới vài canh giờ miệng vết thương đã khép lại. Xem ra không quá mấy ngày có thể khỏi hẳn.

"Miệng vết thương khép lại rất nhanh, chỉ cần uống thuốc vài ngày là có thể phục hồi như cũ." Nhìn thần sắc của nàng cùng bộ dáng không chút để ý, Vũ Văn Mặc nhíu mày, cảm giác chua xót trong lòng lại dâng lên. Hắn không kịp khống chế còn nói thêm: "Nhu nhi đối với bản Vương mà nói là thanh mai trúc mã. Nhưng nhất định nàng..." Câu nói sau cùng vừa muốn ra khỏi miệng liền dừng lại, khi nhìn Mộ Dung Thư, mày của hắn càng thêm nhíu chặt.

Mộ Dung Thư mỉm cười trả lời: "Thần thiếp không để ý, gia không cần giải thích. Đã đến giờ cơm chiều, thần thiếp gọi Thanh Bình hầu hạ gia dùng cơm." Dứt lời liền xoay người muốn đi ra.

Vũ Văn Mặc sắc mặt trầm xuống, nàng lạnh nhạt và tươi cười cung kính, ngôn ngữ nhu hòa, thì cảm giác đau đớn trong lòng hắn lấn át cả cảm giác đau đớn của vết thương. Nhíu chặt mày. Trong lúc Mộ Dung Thư muốn ra ngoài, hắn mở miệng nói: "Buổi chiều Nhị đệ tới gặp bản Vương, hắn muốn Thanh Bình làm thông phòng. Thanh Bình là nha đầu bên cạnh ngươi, ngươi xem nên làm thế nào."

"Vâng." Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, nhẹ giọng đáp. Nhưng trong lòng lại không nhịn được mắng: Vũ Văn Khải, hậu viện của ngươi nữ nhân đã nhiều đến mức chứa không nổi, lúc này còn dám có ý với Thanh Bình? Thanh Bình là một cô nương thuần khiết trong trắng, nếu đưa cho hắn làm thông phòng để hắn chà đạp, thật đúng là không có thiên lý.

Lúc dùng cơm chiều, Mộ Dung Thư âm thầm quan sát vẻ mặt Thanh Bình, nếu như nha đầu này chú ý Vũ Văn khải, như vậy nàng chỉ có thể khuyên bảo. Còn nếu Thanh Bình đã khăng khăng, như vậy nàng cũng không có lý do gì mà ngăn cản.

Thanh Bình cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, hai tay bất an vặn góc áo, bỗng nhiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Từ trước tới này, Hồng Lăng là tâm phúc của Mộ Dung Thư, sau khi trở về biết chuyện Vũ Văn Khải muốn Thanh Bình làm thông phòng, sau đó Thanh Bình cũng biểu lộ thái độ, nàng không nén được tức giận. Có điều, các nàng đều ký văn tự bán thân, Vương phi bảo các nàng làm gì, đương nhiên các nàng không có tư cách phản bác. Ở chung cùng Thanh Bình lâu như vậy, nàng không thể nhẫn tâm nhìn Thanh Bình nhảy vào hố lửa. Huống hồ Thanh Bình còn có người trong lòng. Nghĩ vậy, Hồng Lăng bèn tiến lên một bước nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, chuyện Thanh Bình..."

Advertisement
';
Advertisement