Ánh mắt sắc bén của Thẩm Trắc phi không chớp nhìn Mộ Dung Thư. Lúc nàng đến Mai viên đã suy nghĩ rất kỹ, bất kể làm cách nào cũng phải làm cho Mộ Dung Thư đồng ý. Tuyệt đối không thể để cho Vũ Văn Mặc ở lại Mai viên, nếu không rất khó cam đoan vị trí của nàng sau này.
Nàng vừa nói xong, ánh mắt của những người trong phòng lại rơi trên người Mộ Dung Thư.
Lúc này, Thanh Bình đi thay trà đã trở lại, Mộ Dung Thư chờ nàng dâng trà. Nhìn ly trà không ngừng bốc lên hơi nước, Mộ Dung Thư gật đầu với Thanh Bình, cười nói: "Rất tốt. Sau này khi có khách đến, nhớ không để trà nguội, luôn luôn phải châm trà nóng."
"Vâng, nô tì nhớ kĩ." Thanh Bình lập tức cung kính trả lời.
Dặn dò Thanh Bình xong, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Thẩm Trắc phi, khóe miệng khẽ cong, sắc mặt trầm xuống, cười nhẹ trả lời: "Thẩm Trắc phi không cần lo lắng, hạ nhân Mai viên không phải không có. Nói gì đi nữa thì trong phủ Nam Dương Vương này, bản Vương phi cũng là chủ mẫu, rất nhiều chuyện lớn, chuyện nhỏ cũng không cần ta tự mình lo liệu. Cho nên Thẩm Trắc phi lo lắng có chút dư thừa. Huống hồ Vương gia đã nói với bản Vương phi, gia muốn tĩnh dưỡng ở Mai viên, không muốn đến bất kì chỗ nào khác. Đối với mệnh lệnh cùng ý nguyện của gia, chúng ta đều nghe theo không ý kiến. Đúng không?" Ánh mắt nàng lướt qua Tần di nương, Vũ Văn Khải, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, cuối cùng dừng trên người Thẩm Trắc phi.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Trắc phi trắng bệch, Mộ Dung Thư nói quá rõ ràng đi, không chừa một kẽ hở. Đem tất cả quyết định đều đổ trên người Vũ Văn Mặc. Hơn nữa, nàng ta nói như vậy cũng giống như đánh cho nàng một cái thật mạnh! Nàng âm thầm cắn răng, trong lòng không cách nào ngăn được nỗi oán hận đang dâng tràn.
"Nếu Vương gia đã bảo như vậy, chúng ta cũng đừng ở đây quấy rầy Vương phi thêm nữa. Chờ Vương gia tỉnh tất nhiên sẽ gặp chúng ta. Lại nói, Vương gia nghỉ ngơi ở chỗ Vương phi là thích hợp nhất. Dù sao Mai viên cũng là viện của chính phi." Bộ dáng Tần di nương hết sức lấy lòng, nhìn Mộ Dung Thư nói.
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân thấy vẻ mặt đó của bà ta, cảm thấy vô cùng khinh thường. Tần di nương này đúng là kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy. Trước kia mâu thuẫn với Vương phi, giờ đây thái độ lại như vậy, cũng không sợ lời này nói ra đến chính mình còn thấy buồn nôn. Có điều đây chính là sinh tồn, không có mấy người thích nghe khuyên răn mà đều muốn nghe chút nịnh hót, dù có hơi quá sự thực. Hai người biết rõ điểm này nên cũng gật đầu cười.
Đáng tiếc, Mộ Dung Thư trước nay đều không giống người khác. Nàng cũng không phải người lương thiện hay thánh nữ gì; một giây trước như hổ sói với mình, làm hết các chuyện xấu; bây giờ lại mềm mỏng như nước, nói toàn lời hay ý đẹp thì mong nàng bỏ qua chuyện cũ. Cho nên nói, có người đưa tới cửa cho nàng lợi dụng, nàng cũng chưa bao giờ từ chối. Nhìn thấy ba người các nàng một dạng không muốn tìm phiền toái, Mộ Dung Thư gật đầu ý đã tiếp nhận.
Ngay sau đó, Vũ Văn Khải cũng khuyên Thẩm Trắc phi: "Thẩm Trắc phi không cần quá lo lắng. Đại ca từ trước tới nay không phải người để cho người ta chất vấn quyết định của huynh ấy. Ta tin tưởng đại ca cũng biết ý tốt của ngươi. Hãy để đại ca an tâm dưỡng bệnh ở chỗ Vương phi đi."
Thẩm Trắc phi nhíu mày, đối với việc bọn người này lâm trận phản chiến, cảm thấy dần dần nảy sinh hận ý. Mộ Dung Thư đúng là có bản lĩnh chế phục người khác, mới vài ngày đã khiến cho mấy người vốn theo nàng theo nàng ta, dám 'ngươi một lời ta một câu' không cho nàng có cơ hội phản bác!
"Hôm nay Thẩm Trắc phi nghe Vương gia nhiễm bệnh, cơm trưa cũng chưa dùng, trong lòng lo lắng, bất an vô cùng. Không bằng Vương phi để Thẩm Trắc phi gặp Vương gia đi, cũng để cho Thẩm Trắc phi có thể yên tâm. Huống hồ, trước kia Vương gia cũng tương đối tín nhiệm Thẩm Trắc phi, bây giờ nhiễm bệnh chắc là cũng muốn gặp Thẩm Trắc phi." Đại phu nhân lạnh nhạt lên tiếng vì Thẩm Trắc phi. Từ trước tới nay nàng rất rõ ràng vị trí của bản thân, đã cùng Mộ Dung Thư đối lập, lúc này nếu lại lâm trận phản chiến chắn chắn sẽ bị nàng ta khinh thường, cũng như đắc tội Thẩm Trắc phi.
Bất kể bây giờ Thẩm Trắc phi lâm vào loại hoàn cảnh nào cũng không thể coi thường thế lực gia tộc ở phía sau nàng.
Nghe xong mấy lời của Đại phu nhân, Thẩm Trắc phi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt có ý cười. Thẩm Trắc phi quay đầu đón nhận ánh mắt Mộ Dung Thư, chờ nàng đáp lại. Lời của Đại phu nhân rất có lý, để xem Mộ Dung Thư lúc này có thể nói gì.
Mộ Dung Thư nhẹ xoa mi tâm, giọng nói lạnh như băng: "Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của bản Vương phi các ngươi đều nghe không rõ? Hay là trong mắt các ngươi bản Vương phi không phải chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương? Bất kể nói cái gì đều có thể nghi ngờ. Một khi đã như vậy, bây giờ bản Vương phi rất muốn vào cung thỉnh giáo Thánh ý của Hoàng thượng, để xem bản Vương phi có phải chính phi do Nam Dương Vương cưới vào phủ hay không!"
Thẩm Trắc phi cau mày, Mộ Dung Thư là đang diễn tuồng?
Mộ Dung Thư lại nghiêm giọng nói tiếp: "Còn nữa, bản Vương phi khi nào nói không cho các ngươi gặp Vương gia? Vừa rồi ta không chỉ một lần nhấn mạnh Vương gia đang nghỉ ngơi. Chẳng lẽ các ngươi phải quấy rầy bằng được Vương gia tĩnh dưỡng mới cam lòng? Hay là nói, các ngươi căn bản không phải tới thăm Vương gia mà chính là muốn cho bản Vương phi có sơ sót? Làm mọi người chê bai ta? Để Vương gia trách phạt ta? Nếu thật sự như thế, ngày hôm nay bản Vương phi nếu không biết được rõ ràng chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không bỏ qua!" Hôm nay nàng sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là càn quấy!
Thái độ của Thẩm Trắc phi cùng Đại phu nhân kiên quyết như vậy, từ trước tới nay đều không đem nàng để vào mắt. Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Thư lạnh đến cực độ. Thẩm Trắc phi cùng Vũ Văn Mặc là thanh mai trúc mã, cho nên sau khi Thẩm Trắc phi vào Vương phủ liền cho rằng mình là chính phi, không đem Mộ Dung Thư để trong mắt, đoạt quyền của Mộ Dung Thư, thậm chí ngầm sử dụng thủ đoạn làm Mộ Dung Thư ở trong phủ mất hết mặt mũi. Bây giờ lời nói ra đều với giọng điệu kiêu ngạo, đúng là quá tự đại đi!
"Vương phi chớ nên tức giận, là nô tì dùng từ lẫn lộn. Cũng là nô tì không biết rõ chuyện xảy ra, nếu Vương gia đang nghỉ ngơi không thể quấy nhiễu, vậy bọn nô tì sẽ ở đây chờ, đợi khi Vương gia tỉnh lại thì liền gặp." Nụ cười trên mặt Đại phu nhân cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi khôi phục thần sắc, cười nói. Dứt lời, nàng liền cúi đầu, cau chặt mày. Nếu vừa rồi Mộ Dung Thư làm ầm ĩ đến tai Vương gia, Thẩm Trắc phi thì không sao, còn nàng thì chưa chắc!
Sắc mặt Thẩm Trắc phi trắng bệch, lời này của Mộ Dung Thư dù thẳng thừng hay bóng gió đều nói cho nàng biết, thân phận nàng chỉ là Trắc phi, ở Vương phủ này, từ đầu tới cuối người ra quyết định đều là chính phi! Vấn đề thân phận luôn làm cho nàng tránh né, vì nàng luôn nghĩ sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành Vương phi chứ không phải chỉ là Trắc phi. Nhưng hôm nay, Mộ Dung Thư nói như vậy, chắc chắn khiến nàng mất hết thể diện trước người trong phủ. Nàng không tin Vương gia lại vô tình như vậy, giống như Mộ Dung Thư đã nói, không muốn gặp bất luận kẻ nào kể cả nàng.
"Ta vừa nhớ lại còn có chút việc chưa làm xong, hiện tại cũng không còn sớm, ngày khác ta lại đến." Tần di nương thấy tình hình không ổn đã liền đứng dậy muốn rời đi. Ngay khi đứng lên cũng nhìn Vũ Văn Khải một cái.