Vừa rồi Vũ Văn Khải vừa thốt ra lời đã hối hận. Hiện giờ hắn và Tần di nương là phận ăn nhờ ở đậu, nếu như rời khỏi Vương phủ, bọn họ đúng là không có chỗ để đi.
Chuyện này thật sự đã làm sai!
Nhưng hối hận có tác dụng gì, hiện tại đã không còn đường lui! Huống hồ xem dáng vẻ này của Mộ Dung Thư là tuyệt đối không có ý định thu hồi lời đã nói.
“Bản Vương phi không làm phiền Nhị gia và Tần di nương nữa. Dù sao từ giờ đến sáng mai thời gian cũng không còn nhiều, hai vị nên nhanh quay lại Đông viên thu dọn hành lí đi, nếu không sẽ lỡ thời gian xuất phát. Đúng lúc bản Vương phi có chuyện cần xử lý một chút, thứ cho bản Vương phi không thể giúp nhị vị thu xếp. Thẩm Trắc phi, nếu ngươi không bận thì nên tới Đông viên giúp Tần di nương và Nhị gia.” Mộ Dung Thư nhìn mấy người đứng đối diện, cười nói.
Dứt lời, Mộ Dung Thư không nhìn tới vẻ mặt choáng váng của bọn họ đã lướt qua, hướng tới trước cửa Vương phủ mà đi.
Ngay lúc Mộ Dung Thư đi qua, Đại phu nhân sau lưng nàng vội kêu lên: “Vương phi, không thể làm như thế. Dù sao Nhị gia cũng là thứ đệ của Vương gia, việc này cần sự đồng ý của Vương gia mới được.”
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân cùng trừng đôi mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Đại phu nhân, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, có vẻ hoảng hốt, có chút không hiểu. Sao bỗng nhiên nàng ta lại ra mặt nói chuyện vì Tần di nương và Nhị gia?
Ngay cả Thẩm trắc phi cũng thấy khó hiểu với Đại phu nhân. Đồng thời mang vẻ mặt phức tạp nhìn Vũ Văn Khải như dò xét.
Mà Vũ Văn Khải cũng rất kinh ngạc nhìn về phía Đại phu nhân, đáy mắt lại có vẻ tươi cười. Riêng Nhị di nương lại mang vẻ mặt tràn đầy cảm kích.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Mộ Dung Thư chầm chậm xoay người lại đối diện với Đại phu nhân, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười tươi đến chói mắt: “Vừa rồi bản Vương phi quên nói sao? Trước bữa cơm trưa Vương gia đã nói với bản Vương phi, chuyện của Vương Quân Sơn tùy ý bản Vương phi xử lí. Chuyện Vương Quân Sơn cũng có liên quan đến Tần di nương và Nhị gia. Nếu ai có thắc mắc hay bất mãn với cách làm của ta thì cứ tới hỏi Vương gia.”
Nói xong, Mộ Dung Thư xoay người bước đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong mắt Tần di nương rất nhanh đã rưng rưng lệ, Vũ Văn Khải thì thất hồn lạc phách.
Đi sau Mộ Dung Thư, Thanh Bình cười nhẹ, Nhị gia xứng đáng bị báo ứng! Tối nay tắm rửa phải kĩ một chút, nếu không thật là khó chịu.
Trước cửa Vương phủ
Mấy gã hộ vệ còn đang đánh Vương Quân Sơn. Tên này được cởi trói rồi miệng vẫn không sạch sẽ mắng mỏ, nhục mạ Mộ Dung Thư. Bao nhiêu lời nói thô tục, ngay cả tổ tông mười tám đời người ta cũng đều mang ra chửi rủa, làm những hộ vệ kia nghe được ai nấy mặt mũi tràn đầy phẫn hận.
Nói gì đi nữa Mộ Dung Thư cũng là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương lại bị người ta nhục mạ như thế, đương nhiên những hộ vệ này mang theo tình cảm cá nhân mà xuống tay vô cùng ác độc. Trận đánh này có khoảng một canh giờ, Vương Quân Sơn đã bị hành hạ tới đứng không nổi, không ngừng kêu la. Làm sao còn nghe được những lời mắng chửi trong miệng hắn nữa!
Mọi người vây chung quanh đều chỉ trỏ Vương Quân Sơn, phần đông đã nghe qua chuyện của hắn, cho nên thái độ đối với Vương Quân Sơn rất khinh thường. Huống hồ đến bây giờ Vương Quân Sơn còn không chịu hiểu ra. Một kẻ khốn nạn quá đáng như thế dù hiện tại bị đánh đến nôn ra máu, thậm chí c.h.ế.t thì cũng không có ai đồng tình, thương cảm.
Mộ Dung Thư đứng ngay cổng, trên cao nhìn xuống Vương Quân Sơn, giọng nói lạnh như băng dội thẳng vào tai hắn: “Vương Quân Sơn, ngươi có biết tội của ngươi?”
Bọn hộ vệ ngừng đánh. Vương Quân Sơn vừa được rảnh, không kịp kêu đau đã nghe tiếng Mộ Dung Thư. Hắn quỳ rạp trên đất từ xa nhìn lại, thấy Mộ Dung Thư mang vẻ khuynh thành khuynh quốc nhưng lại lạnh lùng xa cách, lập tức lau khô vết m.á.u bên miệng, liên tục lắc đầu: “Bản công tử không biết mình đã phạm tội gì.”
“Được, Hồng Lăng, ngươi hãy nói cho Vương công tử biết hắn đã phạm tội gì.” Mộ Dung Thư cười lạnh, nghiêng đầu nói với Hồng Lăng.
Hồng Lăng được lệnh thì bước lên phía trước vài bước, nhìn Vương Quân Sơn bằng vẻ chán ghét không thèm che giấu, giọng nói lạnh lùng: “Vương công tử làm loạn trước cửa Vương phủ, đây là tội thứ nhất. Trước mặt người khác, Vương công tử nhục mạ Nam Dương Vương phi, còn xúc phạm cả tổ tông Vương phi, đây là tội thứ hai. Vương công tử và tiểu thiếu gia đã sớm không có bất cứ quan hệ gì, hiện tại lại không biết liêm sỉ đến Nam Dương Vương phủ tự xưng là phụ thân của tiểu thiếu gia, định lừa gạt vương phi, đây là tội thứ ba. Ba tội đều rành rành trước mắt, Vương công tử có muốn không thừa nhận cũng không được. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người có thể làm chứng cho Vương phi!”
Hồng Lăng vừa dứt lời đã nghe đám đông bốn phía đồng thời hô to: “Đúng vậy! Vương công tử phạm vào ba tội, kẻ cặn bã đến mức này nên đưa tới Ứng Thiên phủ để tránh gây hại cho người khác.”
Vương Quân Sơn nghe dân chúng ở đây thét to thì rất kinh hoàng. Bởi trong khoảng thời gian này ăn uống không đầy đủ làm cho sắc mặt hắn trở nên vàng vọt càng thêm dữ tợn, nhìn Mộ Dung Thư mắng to: “Hiên nhi vốn là con của bản công tử. Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ đã giữ con ta không muốn trả lại, còn dám già mồm xảo trá! Thật đáng giận!”
“Xem ra Vương công tử vẫn chưa chịu hiểu. Hồng Lăng, không cần nhiều lời. Từ trước tới nay Vương công tử vốn chẳng biết phân biệt trắng đen. Trước tiên cùng đám sủng thiếp vu oan cho Liễu Ngọc Nhi thông dâm cùng hạ nhân, sau đó đuổi hai mẫu tử nàng ấy ra khỏi Vương phủ. Hành vi sủng thiếp diệt thê đó không thể dung tha. Bây giờ lâm vào đường cùng lại nghĩ tới Liễu Ngọc Nhi, người bị hắn hại c.h.ế.t và đứa con hắn không thừa nhận trước mặt bao nhiêu người. Đó chính là hành vi của kẻ tiểu nhân! Hiện thời không chiếm được ích lợi nào thì lớn tiếng chửi bậy khắp nơi. Bản Vương phi dù có lòng dạ Bồ Tát cũng không thể bỏ qua. Người đâu, đưa hắn tới Ứng Thiên phủ.” Mộ Dung Thư lạnh giọng ra lệnh.
Nàng vừa dứt tiếng, mọi người vây xem đã kêu to: “Tốt quá, hành vi cặn bã như thế nên loạn côn đánh chết! Vương phi quyết định đúng lắm, đưa hắn tới Ứng Thiên phủ đi.”
“Tốt quá! Tốt quá! Đưa hắn vào Ứng thiên phủ, hi vọng các vị quan trong Ứng Thiên phủ tuyệt đối không thể xem nhẹ mà bỏ qua cho hắn!”
Mọi người liên tục tán thưởng, Vương Quân Sơn bị nhục mạ đến sắc mặt trắng bệch, trong cơn giận dữ lại phun một ngụm m.á.u tươi. Nhìn mấy gã thị vệ tràn đầy sát khí đi về phía mình, hắn sợ đến mức không khống chế được, dưới thân có dấu vết một mảng ẩm ướt. Mọi người vừa thấy lập tức cười nhạo không thôi.
Vương Quân Sơn không chịu nổi sự nhục nhã này, đột nhiên ngã xuống đất ngất đi.
Mộ Dung Thư cũng lười nhìn liền xoay người hồi phủ. Sau lưng vẫn truyền tới tiếng khen ngợi của mọi người. Người ở triều đại này xem trọng nhất chính là phép tắc. Vì vậy hành vi sủng thiếp diệt thê là không được chấp nhận nhất!
Khi quay về đến Mai viên, mấy người Vũ Văn Khải, Tần di nương, Thẩm Trắc phi vẫn còn ở bên trong.
Nhìn thấy bọn họ, Mộ Dung Thư nhíu mày, trên khóe miệng thoáng có ý cười. Nàng thản nhiên đi qua.
Tần di nương lập tức chào đón, cười nịnh nọt: “Vương phi, là do nô tì cùng Nhị gia làm sai, đã suy nghĩ không chu toàn mới có thể phạm vào lỗi như thế. Vừa rồi nô tì lỡ lời chọc giận Vương phi, xin Vương phi đừng nên để bụng. Dù sao chúng ta đều là người trong phủ Nam Dương Vương không phải sao?”
Mộ Dung Thư không nói, mắt lạnh nhìn Tần di nương diễn trò. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được khi nói những lời này, Tần di nương nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bên này Vũ Văn Khải cũng tiếp lời: “Là lỗi của Nhị đệ, đại tẩu chớ nên tức giận. Nhị đệ thật sự không biết Vương Quân Sơn là người như vậy.”
“Tỷ tỷ, nếu Nhị gia và Tần di nương đã biết sai rồi, tỷ tỷ cũng đừng để bụng. Dù sao người một nhà hòa thuận vẫn tốt hơn, tất nhiên đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn hay va chạm. Tỷ tỷ không nên trách Nhị gia và Tần di nương nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm Vương gia khó xử.” Thẩm trắc phi bước lên nắm tay Mộ Dung Thư, cười khuyên.
Mộ Dung Thư không dấu vết rút tay lại, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Vũ Văn Khải và Tần di nương, cười nói: “Sao lại còn ở đây? Nếu chần chừ, ngày mai sẽ không kịp thu dọn đâu. Yên tâm đi, vừa rồi bản Vương phi đã kêu Lâm quản gia chuẩn bị xe ngựa cho Nhị gia và Tần di nương rồi.”
Dứt lời, liền từ mấy người bên người đi qua, đi vào Mai viên. Sau đó dặn dò Thu Cúc, cũng không quay đầu lại.
“Thu Cúc, cho bà tử canh chừng. Bản Vương phi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thoải mái, hai ngày này sẽ không tiếp khách”
“Vâng.” Thu Cúc đáp rồi quay sang bảo đám bà tử còn đang choáng váng trông coi cẩn thận.
Tần di nương và Vũ Văn Khải ngơ ngác đứng trước cửa, sắc mặt cả hai liên tục thay đổi.
Sắc mặt Thẩm Trắc phi cũng vô cùng khó coi. Bọn họ đã hạ mình như thế mà Mộ Dung Thư vẫn không có ý định bỏ qua, chẳng lẽ muốn đối đầu với nàng? Hoặc là Mộ Dung Thư đã đoán được nàng có liên quan đến việc này cho nên mới nhất quyết không buông tha?
Đối với Thẩm Trắc phi mà nói, bất kể là phương diện nào thì đây cũng giống như cho nàng một cái tát vào mặt!
Đang lúc mọi người ở đây không biết làm thế nào thì không chú ý tới biểu tình của người khác, hai mắt Đại phu nhân lại loé lên hận ý, cắn răng nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư đã đi xa.
Tần di nương thất hồn lạc phách, không có chủ ý: “Bây giờ phải làm sao?”
Sớm biết như thế, bà đã thành thành thật thật ở Đông viên, không nên tới trêu chọc Mộ Dung Thư. Bây giờ thì hay rồi, căn bản bà không chịu nổi hậu quả này.
Mắt mũi Vũ Văn Khải càng choáng váng. Vốn hắn cũng không phải là người thông minh, mỗi ngày từ sáng đến tối thích nhất là tìm nữ nhân để chơi đùa. Vì vậy khi có chuyện ập lên đầu, hắn không thể nghĩ ra chủ ý gì.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lúc này Đại phu nhân đề nghị: “Đi tìm Vương gia.”
Nhị phu nhân, Tứ phu nhân cùng cúi đầu.
Tần di nương và Vũ Văn Khải nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu: “Được, ta sẽ đi ngay bây giờ. Ta tin Vương gia chắc chắn có thể ra mặt giúp chúng ta.”
Thẩm trắc phi cũng rất đồng ý.
“Được.”
Lập tức mọi người cùng đi tới thư phòng ở tiền viện.
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ đã xa, sau khi đưa mắt nhìn lẫn nhau thì xoay người đi tới Mai viên, nói mấy câu với bọn nha đầu canh gác trước cửa rồi rời đi.
Mộ Dung Thư đang ở trong phòng đọc sách, nghe nha hoàn báo lại, nhịn không được cười nói: “Vậy thì chờ xem kịch vui đi.”
“Nếu Vương gia đứng về phía Nhị gia và Tần di nương thì làm sao đây?” Hồng Lăng lo lắng hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu: “Khi Tần di nương và Nhị gia trở về Vương gia không làm tiệc tẩy trần, thậm chí đến bây giờ cũng không gặp hai người đó. Có thể thấy, chuyện bọn họ quay về Vương gia cũng không thích. Hiện tại có sẵn cái cớ để bọn họ rời đi, Vương gia sẽ có ý kiến gì chứ.”
“Đúng vậy. Trước nay Vương gia chưa từng đi thăm Nhị gia và Tần di nương. Nhưng Tần di nương đúng là rất quá đáng. Vừa trở về phủ đã sinh sự, mới mấy ngày mà lấy hết ba ngàn lượng bạc của Vương phủ. May mà Vương phi nhìn ra manh mối trong sổ sách, nếu không Tần di nương này còn không biết trời cao đất dày là gì.” Một bên Thanh Bình thán phục nói.
Thấy thế, Mộ Dung Thư lắc đầu cười khẽ: “Các ngươi ra ngoài đi, nếu có người đến thì nói bản Vương phi đã ngủ, không tiếp khách.”
“Vâng ạ.”
Đợi ba người lui ra, Mộ Dung Thư bèn cầm lấy sách thuốc, cẩn thận đọc.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư cảm thấy mắt hơi khó chịu thì gấp sách lại. Sau đó lấy sổ sách trong ngăn kéo ra. Mấy tháng này việc buôn bán của mười cửa tiệm ngày càng phát đạt, mỗi tháng đều lời khoảng một vạn lượng. Mà cửa hàng tơ lụa do tuần phủ đại nhân nhờ nàng trông coi thay cũng làm ăn rất tốt. Tổng cộng hàng tháng thu vào gần hai vạn hai. Hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng là mấy trăm lượng, không tới mấy tháng đã có thể gom được kha khá.
Có điều chuyện mua sơn trang ở Bình Thành, rồi mướn người làm, xây nhà cửa, khai khẩn, cũng cần đến một khoản lớn. Nàng phải tính toán, lên kế hoạch chu đáo.
Đồng thời, dùng cách nào mới có thể không để lại sơ sót? Không làm liên lụy bất kì ai? Ví dụ như bốn nha đầu trung thành bên cạnh? Còn có Lý thị trong phủ Tướng quân?
Đó là một vấn đề khó khăn, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Khôn khéo như Hoàng thượng, sâu không lường được như Vũ Văn Mặc, tay cầm quyền cao như Mộ Dung Thu, người người đều không phải là kẻ dễ bị lừa.
Nàng lại không có nhiều thời gian…
Mộ Dung Thư nhíu chặt lông mày. Trong Vương phủ luôn phát sinh mấy nhiều chuyện. Thẩm Trắc phi rõ ràng là một nữ nhân trí tuệ hơn người, nhưng cứ thế rảnh rỗi lại đi kiếm chuyện không ngừng. Vài vị phu nhân cũng đều có tâm tư.
Về phần Tần di nương và Vũ Văn Khải không đáng nhắc tới, nhưng nếu không để mắt đến thì hai người này cũng rất ưa gây chuyện.
Sau nửa khắc suy nghĩ, Mộ Dung Thư xoa nhè nhẹ hai bên huyệt thái dương.
Tiếp đó chợt nghe Hồng Lăng, người nãy giờ không thấy bóng dáng, gõ cửa. Mộ Dung Thư thả tay đang xoa huyệt Thái Dương xuống hỏi: “Chuyện gì?”
Hồng Lăng trả lời: “Tri Thu đến báo lại, nói là Vương gia đã đồng ý cho Nhị gia và Tần di nương ở lại, chờ Nhị gia tìm được nơi ở mới rồi sẽ dọn đi.”
Nghe vậy, trong đôi mắt của Mộ Dung Thư hiện lên một chút khác lạ. Vũ Văn Mặc đã đồng ý cho đám người Vũ Văn Khải tiếp tục ở lại!
Cũng khó trách, dù có thích cách cư xử của Vũ Văn Khải hay không thì đó cũng là người thân của Vũ Văn Mặc. Nàng có thể vô tình, nhưng hắn thì không.
Không gì hơn điều đầu tiên này, những việc nàng làm nãy giờ đều uổng công. Cũng có thể nói, cơn giận nàng cố tình phát ra là vô ích. Nhưng nếu đứng trên lập trường của Vũ Văn Mặc mà nghĩ, kể từ lúc này, Vũ Văn Khải và Nhị di nương đã không thể nói gì nữa. Ngay cả hai người muốn rêu rao phủ Nam Dương Vương vô tình không chứa chấp bọn họ cũng không có cơ sở hay bằng chứng nào. Cứ như vậy, so với quyết định lúc trước của nàng cũng không khác là bao, chỉ là có vẻ Vũ Văn Mặc nhân từ hơn một chút.
Đang suy nghĩ như thế thì ngoài cửa Hồng Lăng lại nói tiếp: “Hiện tại Nhị gia và Tần di nương đều đang chờ ngoài phòng, nói là muốn xin lỗi Vương phi.”
“Bản Vương phi mệt mỏi không tiếp khách.” Mộ Dung Thư nhíu mày trả lời. Thông qua việc này, nàng tin là Tần di nương và Vũ Văn Khải đều sẽ đàng hoàng, ngay cả Thẩm Trắc phi muốn lợi dụng hai người gây sóng gió, hai người cũng không dám.
“Vâng ạ.”
Ngoài cửa Vũ Văn Khải và Tần di nương cũng có chút không yên, muốn đích thân gặp Mộ Dung Thư xin lỗi. Thật ra vừa rồi bọn họ đã suy nghĩ lại, trong chuyện này thật là bọn họ ăn no rỗi việc. Đây rõ ràng chính là chuyện của bản thân Mộ Dung Thư, chẳng liên quan gì đến hai người. Việc tranh sủng của Thẩm trắc phi và Mộ Dung càng không dính dáng gì đến bọn họ, lẽ ra phải sớm phân rõ khoảng cách. Tần di nương hối hận không thôi, bà ta thật không nên lội vũng nước đục này.
Kết quả bây giờ Mộ Dung Thư không gặp bọn họ. Tuy Vũ Văn Mặc đã chịu cho bọn họ tiếp tục ở lại Vương phủ, nhưng mà với tư cách là khách. Nếu bọn họ đã lập phủ khác bên ngoài thì không thể ở lâu trong Vương phủ. Ý Vũ Văn Mặc là để bọn họ mau chóng lựa chọn một chỗ chuyển đi.