Cắn răng xoay mặt qua chỗ khác, lui về phía sau vài bước, nhìn Vương Quân Sơn bị mấy bà tử đánh cho thương tích đầy mình liền cho họ dừng tay. Sau đó vội đi như chạy trốn về bẩm báo với Mộ Dung Thư.
Vũ Văn Khải không thể không dẫn Vương Quân Sơn rời đi. Bóng hai người vừa khuất, Tứ phu nhân đã tới.
Thanh Bình đem việc bị Vũ Văn Khải vỗ m.ô.n.g giấu trong lòng, chuyện này vốn dĩ rất khó mở miệng nói ra. Nàng chỉ báo lại toàn bộ hành vi vô lại của Vương Quân Sơn cho Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nghe xong chỉ 'ừ' một tiếng rồi không nói gì nữa. Đúng lúc đó Tứ phu nhân đến.
Từ sau lần trước Tứ phu nhân nghiêng về phe Mộ Dung Thư đến nay, lại cùng nhau tán gẫu vài lần, nàng ta càng thêm chắc chắn mình đi theo Mộ Dung Thư tuyệt đối không sai.
"Vương phi, người có thai không thể ngồi lâu, tốt nhất cứ nằm trên giường." Tứ phu nhân vừa vào đã thấy Mộ Dung Thư ngồi bên bàn xem sách, lập tức tỏ vẻ quan tâm.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười khẽ trả lời: "Không có gì. Nằm mãi cũng buồn."
Quả nhiên, người trong phủ đều cho rằng nàng đã mang thai, cũng không có gì lạ, chính miệng Vũ Văn Mặc nói ra thì ai dám nghi ngờ.
"Tuy vậy nhưng ba tháng đầu khi mang thai nhất định phải cẩn thận. Nếu đi lại nhiều khó tránh đụng chạm, rất dễ dàng sảy thai."
Tứ phu nhân sau khi ngồi xuống, cười cười dặn dò. Kỳ thực đối với chuyện Mộ Dung Thư mang thai, nàng cũng không khó chịu gì lắm. Mộ Dung Thư là Vương phi, đúng lý thì nên mang thai trước, bằng không tiểu thiếp như các nàng sinh con thì cũng phải đưa cho Mộ Dung Thư nuôi?
Mộ Dung Thư gật gật đầu, ý đã ghi nhận lời Tứ phu nhân.
Sau đó Tứ phu nhân bỗng nhiên hạ giọng, nghiêng thân mình tới trước, gần Mộ Dung Thư, thấp giọng nói: "Đã nhiều ngày nô tì hay ở cùng một chỗ với Đại phu nhân. Nhưng mà có một ngày, nô tì phát hiện có gì đó không đúng."
Mộ Dung Thư nhướng mày lắng nghe. Tứ phu nhân thấy Mộ Dung Thư có ý muốn nghe liền nói tiếp: "Hôm qua, nô tì định đi tìm Đại phu nhân trò chuyện. Ai ngờ, Đại phu nhân không ở trong phòng cũng không ở ngoài đình của Bắc viên. Vốn nô tì nghĩ Đại phu nhân chắc đi đâu đó. Nhưng khi nô tì đang muốn quay về lại phát hiện Đại phu nhân sắc mặt đỏ bừng, có chút kinh hoảng chạy về phòng. Nô tì nghĩ nhất định là xảy ra chuyện gì, hoặc là Đại phu nhân gặp người nào. Nô tì để bụng, sau bữa cơm chiều lại đi tìm Đại phu nhân. Vẻ mặt nàng vẫn còn kích động, nô tì đương nhiên thấy được nàng đang gượng cười."
"Gặp ai? Là loại người nào có thể làm cho nàng sắc mặt hồng hào, thần thái kích động?" Mộ Dung Thư hơi hé đôi mắt sắc bén thấp giọng lầm bầm.
Tứ phu nhân lắc đầu: "Cái này thì nô tì không biết."
Mộ Dung Thư tập trung suy nghĩ một lát rồi quay sang nhắc nhở Tứ phu nhân: "Vậy ngươi có rảnh rỗi thì tìm Đại phu nhân uống trà trò chuyện đi. Nếu Đại phu nhân thật sự có chuyện phiền lòng, ngươi cũng quan tâm hơn một chút."
"Vâng, nô tì đã hiểu." Ánh mắt Tứ phu nhân chợt lóe, lập tức đáp.
Hai người nói chuyện thêm một lát, Tứ phu nhân liền nói thẳng không quấy rầy Mộ Dung Thư nghỉ ngơi rồi lui xuống.
Nàng vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Vũ Văn Mặc đang đứng trước cửa.
Nàng rất kinh ngạc, mừng rỡ cung kính hành lễ: "Nô tì bái kiến Vương gia."
Nàng đã vài ngày không gặp Vương gia, giờ đến chỗ Vương phi lại có thể nhìn thấy người. Xem ra lựa chọn của nàng lúc trước là chính xác.
"Mấy ngày nay Vương gia có khỏe không ạ?"
Vũ Văn Mặc hờ hững nhìn lướt qua Tứ phu nhân, gật đầu trả lời: "Ừ, bản Vương rất tốt. Không có chuyện gì thì ngươi lui ra đi."
Tứ phu nhân không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời liền cúi đầu rời đi.
Mộ Dung Thư nghe tiếng nói chuyện, biết Vũ Văn Mặc đã tới thì gấp sách lại bỏ vào ngăn kéo rồi đứng lên đón hắn. Từ hôm qua khi hai người xuống xe ngựa vào phủ, đã không nói chuyện bao nhiêu. Ngay cả một chút ấn tượng tốt của Mộ Dung Thư vừa mới có trên đại điện hôm qua đã bị phai nhạt đi nhiều. Nguyên nhân là Mộ Dung Thư biết rất rõ, Vũ Văn Mặc cũng không quang minh lỗi lạc.
"Thần thiếp bái kiến gia."
Vũ Văn Mặc liếc nhìn Mộ Dung Thư, khuôn mặt tuấn mỹ như sơn thủy đối diện đôi mắt lạnh nhạt thong dong của Mộ Dung Thư, trong lòng bởi vậy hơi run lên, mang theo tâm tình phức tạp thu hồi ánh mắt, ngồi xuống nói: "Bản Vương đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hai tháng sau ngươi bị sảy thai nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng."
"Hai tháng sau? Sao lại lâu như vậy?" Mộ Dung Thư nhíu mày hỏi. Trong hai tháng đó chắn chắn sẽ có người muốn kiếm chuyện, dù sao nàng mang thai là giả, nếu như có người mời đại phu đến khám, chỉ sợ lời nói dối sẽ bị vạch trần. Đến lúc đó nàng đừng nói muốn có cuộc sống của riêng mình, chỉ sợ ngay cả việc giữ được tính mạng cũng là xa xỉ!
"Ngươi yên tâm, ngay cả nếu có người muốn đến xác nhận ngươi có thai hay không cũng không thành vấn đề, bản Vương đã thầm mua chuộc người khác, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì." Vũ Văn Mặc lại nói.
Nhìn dáng vẻ hắn giống như muốn bảo vệ nàng, Mộ Dung Thư không cách nào nhịn được khoé môi nổi lên cười lạnh. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng dám chắc chắn đó không phải sự trùng hợp, mà là từng sợi, từng sợi dây một đan thành chiếc võng cuốn nàng vào âm mưu.
Nét cười lạnh thoáng qua trong nháy mắt đó làm cho lòng Vũ Văn Mặc đau nhói. Đôi mày của hắn dần dần nhăn lại, mấy ngón tay xoa nhẹ vài vòng quanh thái dương, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: "Nếu như giả mang thai có thể giữ lại tính mạng của ngươi, ngươi còn cho rằng bản Vương đang lợi dụng ngươi sao?" Hắn luôn khinh thường việc giải thích, đừng nói chi là giải thích cho một nữ nhân. Vì thế hắn đã giữ những lời này trong lòng một thời gian dài, suy nghĩ rất lâu mới thốt ra được. Nhưng vừa nói ra đã hối hận, hai hàng lông mày cau chặt. Mộ Dung Thư cúi đầu, chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc liếc hắn một cái, trả lời: "Nếu đã như vậy, thần thiếp tạ ơn gia."
Không khí lại rơi vào yên lặng.
"Về phần Vương Quân Sơn, người này quá tiểu nhân, rất dễ gây chuyện, tìm lý do sai hộ vệ đưa hắn lên quan đi." Được một lúc, Vũ Văn Mặc thấp giọng nói.
"Vâng. Cảm ơn gia, thần thiếp đã rõ. Nhưng hình như Nhị gia có quen biết Vương Quân Sơn, đã đưa hắn ta vào phủ. Chuyện Vương Quân Sơn sủng thiếp diệt thê, còn bị gia tộc xoá tên đã xôn xao khắp kinh thành. Nói thế, danh tiếng Vương Quân Sơn rất không tốt, Nhị gia đưa hắn vào phủ, nhất định khiến người khác bàn tán chê cười." Mộ Dung Thư trầm giọng nói. Trong Vương phủ, chỉ cần có những lời này của Vũ Văn Mặc, nàng giải quyết chuyện Vương Quân Sơn cũng không cần kiêng kị, dù sao lúc này chỗ dựa của Vương Quân Sơn là Nhị gia.
Từ đầu đến cuối, đôi mày đang nhíu chặt của Vũ Văn Mặc chưa từng giãn ra. Mấy ngày trước đây khi ở chung với Mộ Dung Thư, hắn có cảm giác thái độ của nàng đối với hắn thay đổi rất nhiều, ít nhất hai người trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Nhưng hôm qua sau khi từ trong cung trở về, nàng và hắn lại có khoảng cách.
Nghĩ đến đây, con ngươi đen sâu không đáy của Vũ Văn Mặc càng có vẻ thâm trầm.
"Từ lâu, Tần di nương và Nhị đệ đã không còn là người của phủ Nam Dương Vương. Hiện tại bọn họ cũng chỉ là khách mà thôi." Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm trầm lại lạnh lẽo như trước.
Mộ Dung Thư gật đầu: "Vậy thì được rồi."
Đối với Vũ Văn Khải và Tần di nương, lần đầu tiên ra tay tuyệt đối không thể chùn bước! Nàng không muốn trong mấy ngày ít ỏi còn ở Vương phủ lại phải đề phòng bọn họ mọi lúc mọi nơi.
Giữa trưa, Vũ Văn Mặc ở Mai viên dùng xong cơm trưa liền trở về thư phòng.
Khi Mộ Dung Thư đang ngủ trưa thì mơ hồ nghe được tiếng ồn, mới hơi tỉnh lại. Hồng Lăng canh chừng bên ngoài lập tức bước tới.
"Vương phi, có phải tiếng ồn làm người thức giấc không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Thư lạnh giọng hỏi. Muốn ngủ ngon cũng không được, hôm nay nhất định không được yên rồi.
Khuôn mặt Hồng Lăng tràn đầy căm giận nói: "Tên Vương Quân Sơn kia thừa lúc nha hoàn của Mai viên đang ăn cơm trưa liền xông vào, may là mấy bà tử thấy được, lập tức ngăn hắn lại bên ngoài. Người này cực kì lưu manh, gây sự. Bị mấy bà tử chặn đường, hắn giống như mấy nữ nhân chanh chua chửi này chửi nọ lung tung, nói Vương phi nhẫn tâm khiến hắn cùng cốt nhục chia lìa. Hắn còn nói, Vương phi khinh người quá đáng."
Nghe vậy, trên đôi mày đang nhướng lên của Mộ Dung Thư thoáng hiện một luồng khí rét lạnh. Vương Quân Sơn đúng là một tên vô lại, đổi trắng thay đen! Hôm nay nàng sẽ thay Liễu Ngọc Nhi dạy dỗ hắn thật “tận tình”!
"Ngươi đi gọi hai hộ viện trói hắn lại, sau đó ném ra ngoài cửa Vương phủ! Nếu như còn ở trước cửa tiếp tục kiếm chuyện, trước hết để cho thị vệ giữ cửa đánh hắn mấy côn! Đánh liên tục cho tới khi bản Vương phi đi ra mới thôi." Mộ Dung Thư lạnh giọng ra lệnh.
Dứt lời, nàng đứng dậy mặc quần áo, gọi Thu Cúc tới trang điểm lại.
Hồng Lăng vâng lời, lập tức đi tìm hộ vệ trói Vương Quân Sơn lại. Kỳ thực, thừa dịp Vũ Văn Khải cùng tiểu thiếp ở trong phòng thân thiết, Vương Quân Sơn đã tự ý chạy đi tìm Mộ Dung Thư. Thật ra hắn cũng không nghĩ đến việc dẫn Hiên nhi đi, mà là muốn dựa vào quan hệ với Hiên nhi, đòi của Mộ Dung Thư ít bạc mà thôi! Kể từ đó, sau này hắn sẽ có thể không phải lo cơm áo. Nhưng ngay cả hắn cũng thật không ngờ, thằng nhóc kia quá tốt số, lại được Nam Dương Vương phi nhận nuôi.
Nhưng ai có thể nghĩ tới Nam Dương Vương phi một chút tình cảm đều không có, đừng nói một lượng bạc, ngay cả một xu cũng không bố thí. Một khi đã như vậy, hắn đương nhiên không phục, liền đánh bạo đến Mai viên làm loạn, hắn cũng không tin Nam Dương Vương phi không sợ việc này bị làm lớn.
Kết quả, lúc hắn như cũ đang tự hào kiêu ngạo vì mình có thể cao giọng la to, vài tên hộ vệ to khỏe không gì liền bịt miệng của hắn, tiếp theo bắt trói hắn lại.
Nhóm bà tử đứng đầy sân đều nhìn hắn một cách khinh thường, tên này cũng được coi là nam nhân? Mỗi một hành động đều giống hệt nữ nhân! Thật sự khiến người ta khinh thường!
Sau khi Mộ Dung Thư mất thêm một lát trang điểm lần nữa, liền chuẩn bị ra trước cửa Vương phủ xem "nữ nhân chanh chua" - Vương Quân Sơn kia một chút (==).
Ra khỏi Mai viên đã nhìn thấy Vũ Văn Khải có chút kích động.
"Sắc mặt của tẩu tử thật hồng hào. Xem ra giữa trưa nghỉ ngơi rất tốt." Vũ Văn Khải vừa thấy Mộ Dung Thư liền cười hai tiếng, híp mắt nhìn nàng nói. Khi nói chuyện, hắn đồng thời xem xét chung quanh. Nếu là trước đây, tất nhiên hắn sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để ngắm mỹ nhân nhưng lúc này thật sự hắn đang gặp phiền phức.
Mộ Dung Thư thấy hắn như thế, cười lạnh nói: "Nhị gia tìm Vương Quân Sơn? Từ lúc nào Nhị gia lại quen biết Vương Quân Sơn, kẻ bị người người khinh thường, thậm chí còn bị Vương tuần phủ gạch tên khỏi gia phả? Chẳng lẽ Nhị gia và Vương Quân Sơn là cùng một loại người? Nếu thế, bản Vương phi đúng là nhìn lầm. Lát nữa ta sẽ sai người bẩm báo cho Vương gia, người đã mời một người có thanh danh không tốt vào Vương phủ. Hôm nay hắn đã náo loạn hai lần trong Vương phủ, như một nữ nhân chanh chua, thật là khó coi! Nhị gia, hay là bản Vương phi thay ngươi đi cầu xin Vương gia, cho người cũng giống Vương Quân Sơn, bị gạch tên khỏi gia phả? Nhị gia yên tâm, bản Vương phi chắc chắn dốc hết sức! Dứt lời, Mộ Dung Thư bỗng thay đổi thái độ, đôi mắt rét lạnh nhìn Vũ Văn Khải. Nếu hắn đã không nể tình, nàng cần gì chừa mặt mũi cho hắn!
Vũ Văn Khải nghe xong, m.á.u trên mặt như rút hết, nhìn về phía Mộ Dung Thư cắn răng nói: "Ngươi đừng quên ngươi là ai! Cùng lắm ngươi cũng chỉ là một nữ nhân hậu viện, dám nói chuyện với ta như thế."
"Có phải Nhị gia đã quên mất thân phận của mình? Nơi đây là phủ Nam Dương Vương, nhưng vài năm trước Nhị gia đã ở Bình Thành tự lập phủ khác. Từ đó trở đi, Nhị gia đã không còn thuộc về phủ Nam Dương Vương. Bản Vương phi là chủ mẫu, đương nhiên có quyền xử lí mọi chuyện. Trong mắt bản Vương phi, Nhị gia cùng lắm cũng chỉ là khách. Đáng tiếc, khách như Nhị gia rất không biết thân phận, đưa một tên cặn bã vào Vương phủ, ý đồ bôi xấu thanh danh Vương phủ!" Mộ Dung Thư quát lên. Những câu nói như như lưỡi d.a.o đ.â.m vào người Vũ Văn Khải.
Sắc mặt Vũ Văn Khải trắng bệch, hắn tức giận vô cùng, chỉ vào Mộ Dung Thư không nói nên lời!
Mấy bà tử đứng đầy sân vì Mộ Dung Thư mà không dám liếc nhìn Vũ Văn Khải. Kỳ thật trong mấy tháng nay, bọn họ cũng là lần đầu tiên thấy Vương phi tức giận như thế. Nhưng Nhị gia này vừa trở về mấy ngày đã gây chuyện, quả thật làm cho người ta tức giận vô cùng.
"Vương phi không nên tức giận." Thu Cúc đi tới, nhẹ giọng nói với Mộ Dung Thư.
"Được, ngươi khá lắm." Vũ Văn Khải từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng chịu đựng loại coi thường này, vẻ mặt càng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Dung Thư.
Mà đúng lúc này Thẩm Trắc phi, Tần di nương, còn có ba vị phu nhân đang đi đến.
Lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thư và Vũ Văn Khải, bọn họ cũng nghe được không ít. Sắc mặt Tần di nương trầm xuống cực thấp. Lời nói mới rồi của Mộ Dung Thư đúng là khinh người quá đáng. Phủ Nam Dương Vương này cũng không phải là của Mộ Dung Thư!
Còn Thẩm Trắc phi lại cau mày nhìn Mộ Dung Thư. Lúc này nàng ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phát lửa giận lớn như vậy. Nếu đã nổi giận thì nhất định là có chuẩn bị, bằng không những lời lúc nãy cũng chẳng cần mỗi câu đều sắc bén như dao.
"Vương phi, lời của người không đúng. Nhị gia chỉ là muốn giúp Vương phi. Vương Quân Sơn dù sao cũng là phụ thân của tiểu thiếu gia, không phải sao?" Tần di nương bước lên, che trước mặt Vũ Văn Khải, khuôn mặt tươi cười nói với Mộ Dung Thư.