Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cơ sở xây dựng quy mô lớn không chỉ trực tiếp cung cấp nhiều việc làm cho vô số người dân, còn có kích thích rất lớn đối với sự phát triển sản xuất liên quan đến gang thép, xi măng.

Hiện giờ các loại thực vật như khoai tây, ngô, lúa nước L, bí ngô và cây bông vải đã sớm trở lên phổ biến trên diện rộng, đa số người dân đã hoàn toàn thoát ra khỏi vấn đề no ấm, bây giờ trẻ em có sách đọc, người dân có đất trồng, khi rảnh rỗi còn có thể đi sửa đường kênh, đường sắt để kiếm thêm tiền, còn ai có tâm trạng đi gây chuyện chứ?

Cả Đại Khang rất nhanh đã giống với Xuyên Thục lúc ban đầu, bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.

Cũng trong năm này, Kim Phi đã tạo ra máy điện báo vô tuyến, Đại Khang thực sự bước vào thời đại truyền tin, các nơi gửi tình báo khẩn cấp về, không cần phải dùng phi thuyền hay ca-nô để mạo hiểm lên đường nữa.

Đầu năm Tân Nguyên thứ chín, đường sắt đi thẳng tới Tây Xuyên được thiết kế trong kế hoạch năm năm lần đầu tiên đã thành công lăn bánh, các hạng mục khác cũng được hoàn thành trước thời hạn.

Tháng năm năm này, bộ lạc Hắc Hổ hồi báo, đã liên lạc được với bộ lạc Tây Vực, tìm thấy dầu đen mà Kim Phi bảo bọn họ tìm kiếm.

Trong mắt người dân lúc đó, màu đen là biểu tượng của sự đen đủi, rất nhiều bộ lạc Tây Vực đều cho rằng dầu đen là thứ không may mắn, phải biết rằng khi bộ lạc Hắc Hổ bằng lòng dùng trâu bò để trao đổi những khu dầu đen kia, bộ lạc bản địa còn hân hoan vỗ tay chào đón.

Bộ lạc Hắc Hổ thấy đối phương nhiệt tình như vậy, sau khi xin được chỉ thị của Kim Phi, bèn dứt khoát yêu cầu đối phương gia nhập đại gia đình Hoa Hạ.

Những bộ lạc sa mạc đó đã sống quá khó khăn, vừa nghe nói có chuyện tốt này, làm sao có thể không đồng ý được chứ?

Thế là ngày càng có nhiều bộ lạc sa mạc gia nhập Hoa Hạ.

Không ai hiểu rõ ở trong hoang mạc đó ẩn chứa bảo tàng gì hơn Kim Phi, trong cuộc họp công tác cuối năm Tân Nguyên thứ chín, Kim Phi đề ra kế hoạch xây dựng tàu hỏa Tây Vực, và dưới sự phản đối của đa số đại thần ở viện Khu Mật mà cưỡng ép thông qua quyết định này.

Đầu năm Tân Nguyên thứ mười, đường sắt Tây Vực phân thành hơn chục đoạn đồng thời được khởi công, vì vậy Kim Phi đã động viên hàng trăm nghìn người dân.

Dưới sự thúc giục của Kim Phi, chỉ trong vòng hai năm, xe lửa Tây Vực bước đầu thông qua, kéo về một xe lại một xe dầu thô đen thui.

Đại Khang tiến vào thời đại dầu mỏ.

Cùng năm, động cơ đốt trong và chiếc máy bay đầu tiên ra đời.

Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu ra, Kim Phi vẫn luôn sẵn lòng lắng nghe vì sao lúc đó lại khăng khăng muốn xây đường sắt Tây Vực theo ý mình rồi.

Cũng trong năm nay, Kim Phi tạo ra điện thoại, thực hiện cuộc đối thoại ngoài nghìn dặm, triều đình tiến thêm một bước nhảy vọt trong việc khống chế các địa phương.

Năm Tân Nguyên thứ mười ba, Kim Phi và Cửu công chúa đã bàn bạc, quyết định dời kinh đô tới Trường An.

Cùng năm, Kim Phi đổi mới lại bản đồ Đại Khang, nước X và nước Y sau khi trải qua vài năm giáo hóa, người dân đã bỏ phiếu chủ động yêu cập gia nhập vào Đại Khang, trở thành một trong các tỉnh của Đại Khang.

Từ đó, Đại Khang trở thành một đại cường quốc có đông giáp Thái Bình Dương, tây giáp biển đỏ.

Ngoại trừ điều này, hai năm gần đây, Kim Phi còn không ngừng di dân tới nam bắc châu Mỹ, nam bắc châu Mỹ trở thành quốc thổ của Đại Khang chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Tân Nguyên năm thứ hai mươi, sự phát triển công nghiệp của Đại Khang đạt tới đỉnh cao, Kim Phi trải qua sự cân nhắc cẩn thận đã hủy bỏ thuế nông kéo dài trong suốt thời đại phong kiến, thực hiện được lời hứa không còn thuế nông khi đó với Cửu công chúa.

Năm Tân Nguyên thứ ba mươi, Cửu công chúa chủ động thoái vị, truyền ngôi lại cho con trai của Bắc Thiên Tầm là Kim Thạch Khai.

Đại Khang lúc này đã quốc thái dân an, người dân an cư lạc nghiệp, Kim Phi đột nhiên nảy ra suy nghĩ đi ra ngoài biển xem thử.

Thế là mùa xuân Tân Nguyên năm thứ ba mươi mốt, Kim Phi dẫn theo mấy người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Nhuận Nương ngồi máy bay tới bến tàu Đông Hải, ngồi lên con thuyền lớn mà năm ngoái vừa hoàn thành. Dưới sự bảo vệ của thủy quân mà lái vào vùng biển lớn rộng vô tận…


...Hết truyện....
Advertisement
';
Advertisement