Tôi buông tay xuống, cười khúc khích với Tống Lâm: “Lần đó tôi vào núi, chỉ là vì nghe được tin Giang Kỳ Thần có thể sẽ ở đó.”
"Tôi nghĩ, nếu không có khả năng tìm thấy Giang Kỳ Thần bằng các phương pháp thông thường, thì tôi sẽ cố gắng đi theo con đường của anh ấy và buộc anh ấy phải ra ngoài.Tống Lâm, từ lúc tôi hứa đưa cậu ra khỏi núi, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của tôi."
Tôi phơi bày sự thật về tất cả, một cách bình tĩnh và tàn bạo.
"Tại sao lại là tôi?"
Giọng Tống Lâm khàn khàn. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm: "Tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì sau này tôi phát hiện, hình như mình có chút sai lầm."
Tôi cười có lỗi với Tống Lâm: "Thật ra cậu không giống Giang Kỳ Thần, cậu giống tôi hơn. Nếu như tôi chỉ đơn giản đẩy mình vào thế bế tắc, Giang Kỳ Thần không những không ra ngoài, thậm chí có thể trốn vào một góc cười nhạo tôi vô dụng. Cho nên tôi chỉ đơn giản là mài cậu thành một con dao, sau đó chĩa mũi d.a.o vào mình."
"Chúng ta thực sự trông giống nhau-"
"Tống Lâm, tôi nhận nuôi một con sói mắt trắng nên bị như thế này cũng xứng đáng. Nhưng nếu cậu yêu tôi, không phải cậu cũng là đáng đời sao?"
Tôi cười khúc khích và chặn lời Tống Lâm.
Nhưng rồi tôi cảm thấy nó quá nhàm chán nên tôi thở dài.
"Cậu làm tôi bị liệt tay trái, tôi để lại Lâm gia cho cậu. Tống Lâm, bây giờ chúng ta không còn nợ nhau gì cả."
Cho đến bây giờ tôi vẫn đang âm mưu chống lại Tống lâm.
Tôi lấy họ Lâm là do Giang Kỳ Thần đặt, và đó vốn là đồ của Giang Kỳ Thần.
Tôi không có ý định đợi Giang Kỳ THần nữa, nhưng Lâm gia phải tiếp tục tồn tại.
“Về việc từ nay về sau cậu sẽ gọi là Lâm gia hay Tống gia, tùy cậu.”
Tống Lâm dần bình tĩnh lại.
Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, run rẩy đến cùng cực, thậm chí răng còn đánh lập cập. Mỗi chữ mỗi câu đều như khóc ra máu:
"Nếu tôi cũng chết, liệu tôi có đủ tư cách để cạnh tranh với Giang Kỳ Thần không?"
"Sẽ không."
Tôi mỉm cười và phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của hắn: “Tôi đã đợi Giang Kỳ Thần trong sáu năm.”
Nhưng tôi chỉ cùng Tống Lâm lớn lên trong năm năm mà thôi.
Tống Lâm đã hiểu.
Thế là hắn ta rời đi.
23.
Thay vì quay trở lại, tôi tiếp tục lang thang khắp thế giới không mục đích.
Cho đến khi đi bộ chán, tôi định cư ở một thị trấn nhỏ ở Ý.
Thị trấn tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Ở đây tôi đã nhìn thấy mộ của Giang Kỳ Thần.
Mộ của anh ấy sạch sẽ chẳng có gì ngoại trừ hai chiếc dây buộc tóc hình con thỏ.
Yến Nhược Vũ đã im lặng một lúc lâu sau khi nghe tin tôi định cư.
“Không phải cậu nói cậu đã từ bỏ sao?”
Tôi nhún vai nói đùa: "Một người không có cảm thụ nghệ thuật cuối cùng lại bị chôn vùi trong thành phố của nghệ thuật. Bác sĩ Yến, hãy nói cho tớ biết, Giang Kỳ Thần ghét tớ đến mức nào mà ngay cả c.h.ế.t cũng phải được nằm ở chỗ mà tớ không thể tìm được như thế/." ."
Yến Nhược Vũ trầm mặc hồi lâu.
Cô ấy nói với tôi rằng những lời cuối cùng của Giang Kỳ Thần trước khi c.h.ế.t có liên quan đến tôi.
Anh nói: “Cuối cùng tôi cũng có cơ hội làm người mẫu cho Tiểu Lâm Sắt”.
---Tôi từng nói với Giang Kỳ Thần rằng tôi chỉ có thể vẽ người chết.
——Giang Kỳ Thần đã chết.
Đột nhiên tôi muốn cười, nhưng lại không thể nào nhếch khóe miệng.
Rõ ràng trước đây tôi rất giỏi cười giả tạo.
Thấy tôi im lặng, Yến Nhược Vũ hỏi tôi: “Lâm Sắt, cậu khóc à?”
"Tôi sẽ không khóc."
Tôi hít một hơi dài, chớp chớp đôi mắt chua chát: “Nhược Vũ, kỳ thật người lên máy bay ngày hôm đó là tớ.”
Đáng lẽ hôm đó là ngày tôi phải bay ra nước ngoài để ký hợp đồng đó.
"Anh ấy biết mình không còn sống được bao nhiêu ngày nữa." Yến Nhược Vũ nói với tôi, "Lâm Sắt, chuyện này không phải là lỗi của cậu."
"Tớ biết."
Yến Nhược Vũ vội thay đổi chủ đề và kể cho tôi nghe về những sự kiện gần đây.
Cuối cùng cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đến tìm tôi khi xong việc.
Tôi nói được.
Sau đó tôi lại đến gặp Giang Kỳ Thần và mang theo một bức tranh.
"Giang Kỳ Thần, em quên mất anh trông như thế nào rồi."
Trước mộ anh, tôi đốt bức tranh và nói đùa: “Vậy nếu bức tranh không giống, anh có thể đến mắng em trong giấc mơ được không”.
"Mà thôi, quên đi." Tôi dừng lại, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Em sợ em sẽ để anh ch thêm một lần nữa đấy."
Phản hồi duy nhất tôi nhận được là tiếng gió xào xạc.
Khi tôi rời đi, trời chợt đổ mưa nhẹ, tôi nhìn bức ảnh trên bia mộ và nói nhỏ:
"Giang Kỳ Thần, lần này em thật sự không đợi anh nữa đâu."
"Tạm biệt."
( Hoàn toàn văn )