Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Nàng nhớ lúc mình ở thế giới cũ, vì có thể nghe hiểu tiếng động vật nên cuộc sống rất thoải mái dễ chịu. Không hiểu sao sau khi xuyên vào quyển sách nát này, lấy lòng nửa ngày như thế, cuối cùng còn không bằng một giọt nước mắt của bạch liên hoa kia.

Bắc Minh Thần đứng lên, cả người tràn đầy khí thế áp bức đi về phía Phật Tịch.

Phật Tịch cũng không cam chịu yếu thế.

[Ngươi đấy, vừa ra trận đã té xỉu, nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?]

Quản gia vội vàng đi lên mấy bước ngăn giữa hai người, lo lắng nói: "Vương gia, ngài nghĩ lại đi."

Từ trước đến nay, sau khi hạ nhân đến vương phủ luôn đối xử tốt với hạ nhân, nhất là gần nửa năm nay, rất nhiều nha hoàn đều thành tùy tùng của vương phi.

Nhóm thị vệ xung quanh thi nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin vương gia nghĩ lại."

Phật Tịch quay người nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, vờ muốn đỡ quản gia dậy, khẽ nói: "Các ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi."

"Xin vương gia bỏ qua cho vương phi."

Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Nàng biết thu mua lòng người lắm."

Phật Tịch mở to hai mắt.

[Đệch, sao ngươi không nói những nha hoàn này đều thích ta.]

Bắc Minh Thần cất bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Vương phi đức không xứng địa vị, cấm túc một tháng, những người khác bị phạt bổng lộc một tháng."

"Tạ vương gia..."

Phật Tịch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thần, hừ lạnh một tiếng.

Nàng quay đầu chậm rãi nói: "Đứng lên cả đi, bị phạt trừ bạc thì đến chỗ ta lấy."

Bắc Minh Thần vừa đi đến cửa nghe nàng nói vậy, hơi ngẩn người, vẻ mặt dịu lại ngay cả hắn cũng không nhận ra, quay người rời đi.

Đám người vội vàng lắc đầu, một tháng vương phi chỉ được cấp cho chút bạc, sao cho bọn họ được.

Phật Tịch không nói thêm gì nữa, bị phạt tiền thì chắc chắn nàng sẽ cho, người nhà của bọn họ chỉ dựa vào tiền lương để sống.

Quản gia cung kính nói: "Vương phi, người đã bị cấm túc rồi, đừng khiến vương gia tức giận nữa."

Phật Tịch chán nản gật đầu.

Hai ngày tiếp theo, Phật Tịch chỉ ở trong viện của mình chọc chim, dắt chó, sờ mèo, cuộc sống vô thích vui vẻ.

Mỗi ngày, sau khi thức dậy, nàng sẽ đứng bên cửa xoay cổ, có một con chim bồ câu ở phía đối diện đậu lên lồng chim.

"Hú hú... Tịch tỷ, tối hôm qua phu quân của tỷ đến Linh Tịch Các của chúng ta."

"Dùng từ không đúng, ta không có phu quân."

"Hừ hừ... Nam nhân c.h.ế.t tiệt kia đến Linh Tịch Các của chúng ta."

Phật Tịch thả cánh tay xuống, đè thẳng chân, không quan tâm nói: "Đến thì đến thôi, vui vẻ như thế làm gì?"

"Hú hú...Tỷ không tò mò hắn muốn nghe ngóng chuyện gì à?"

Phật Tịch đặt chân lên cửa sổ, giơ hai tay lên, cúi người: "Không tò mò..."

Nàng nâng người lên, suy nghĩ rồi nói: "Thu tiền thù lao của hắn gấp mười lần."

"Hú hú... Như vậy không được đâu."

"Có gì không được chứ, ngươi đừng quan tâm, ta sẽ đích thân đi một chuyến."

"Hú hú... Vậy ta bay đây."

"Ừm,  bay đi."

Phật Tịch thả một con chim nhỏ để nó đi điều tra quân tình.

Chỉ chốc lát sau, chim nhỏ bay trở về: "Chíp chíp... Bắc Minh Thần không ở vương phủ."

Phật Tịch giơ tay ra hiệu Ok.

Nàng trở về phòng thay một bộ quần áo tiện hành động, buộc tóc lên. Nàng  không có ý định dùng khăn che mặt hoặc giả nam trang, vô dụng thôi, dáng vẻ kỳ lạ càng thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc đi đến tường vây, nàng lấy móc câu mình đã chuẩn bị xong ném lên tường. Sau khi móc xong kéo thử, nở nụ cười quay đầu nhìn lại, nói với Thiết Trụ: "Giữ nhà cẩn thận nhé."

"Gâu gâu... Yên tâm, giao cho ta là được."

Phật Tịch ra hiệu Ok: "Chuyên nghiệp quá..."

Advertisement
';
Advertisement