Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Khóe miệng Bắc Minh Thần giật giật, quay đầu nhìn xung quanh.

"Bổn vương không ăn nhũng thứ này."

Phật Tịch không ép buộc, mỗi tay cầm một xiên mứt quả, cắn một cái, mơ hồ nói: "Không sao, ta ăn."

[Ngọt ngào, ta thích

Sau khi ăn cơm xong, Phật Tịch sờ bụng đứng lên, tiện thể ợ một cái.

Bắc Minh Thần ở sau lưng tỏ vẻ ghét bỏ.

Bọn họ đi đến góc rẽ lầu hai, chỉ thấy có người đánh nhau ở lầu một, tiếng ầm ầm vang lên, tiện thể đập bể rất nhiều bàn ghế.

Phật Tịch chậc chậc miệng.

[Những băng ghế đáng thương này, có lẽ còn chưa đầy tháng đã chết yểu.]

[Chắc là nên treo biểu ngữ thật to trên tường, trên đó viết: Muốn đánh thì ra ngoài đánh.]

Bắc Minh Thần gõ lên đầu nàng, sau đó kéo tay nàng đi xuống bên dưới.

Phật Tịch không muốn rời đi: "Vương gia, bên dưới đang đánh nhau."

"Thì sao?"

"Chúng ta có thể hóng chuyện."

"Không được..."

"Ôi, vương gia, ngài chậm một chút."

Phật Tịch bị Bắc Minh Thần kéo xuống lầu.

Vừa đến lầu một, một cái ghế bay đến chỗ hai người.

Bắc Minh Thần bảo hộ Phật Tịch trong lòng, xòe bàn tay ra chưởng một cái làm vỡ ghế, sau đó đánh về phía những người kia.

Mảnh ghế vỡ đập lên người những người kia, đám người ngã xuống đất.

Phật Tịch mở to hai mắt ngẳng đầu nhìn Bắc Minh Thần, trong mắt hiện lên hai trái tim.

[Đẹp trai quá.]

Bắc Minh Thần lạnh lùng nói: "Muốn đánh thì đi ra ngoài đánh."

Những người kia bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Bắc Minh Thần khinh thường kêu gào nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?"

Tiểu nhị vội đi lên, khẽ nói: "Ngài ấy là Thần vương điện hạ, vị bên cạnh là Thần vương phi."

Sắc mặt người kia thay đổi, thấy đám người đều nhìn mình. Gã không không muốn mất thể diện, tiếp tục gào lên, trong giọng nói có vẻ chột dạ: "Thần vương điện hạ thì sao, hắn có thể tùy tiện g.i.ế.c người à?"

Gã thấy sắc mặt của đen lại, nuốt nước bọt, chuyển chủ đề: "Đáng tiếc, một lát ta còn chuyện quan trọng, không thì nhất định phải so tài với hắn một phen."

Gã vờ nhìn canh giờ, nói một mình: "Sắp đến giờ rồi, hẹn các vị lần sau."

Nói xong bước nhanh ra cửa.

Bắc Minh Thần đá ghế trước mặt, ghế kia bay ra ngoài đánh vào lưng của nam nhân.

Nam nhân bị đau nằm rạp trên mặt đất, hốt hoảng đứng lên, xoay người sợ hãi nhìn Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch, sắc mặt nghiêm túc, liếc những người kia, lạnh lùng nói: "Các ngươi dọa vương phi của ta, còn chưa nói xin lỗi nàng đó."

Đám người phản ứng kịp, thi nhau xoay người tạ lỗi: "Xin lỗi Thần vương, Thần vương phi."

Sau đó nhìn Bắc Minh Thần, muốn chờ hắn mở lời thả bọn họ đi.

Bắc Minh Thần: "Các ngươi nói cho vương phi của ta biết đánh nhau có đúng hay không?"

Đám ngươi không rõ hắn có ý gì.

Bắc Minh Thần lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng nhìn những người kia.

Đám người sợ hãi, lắc đầu: "Đánh nhau không đúng, đánh nhau không đúng."

Nhưng trong lòng phản bác, đánh nhau rất đúng.

Vế trên: Đánh nhau rất thoải mái, đánh nhau vô cùng thoải mái.

Vế dưới: Đánh nhau không phạm luật, người thân rơi hai hàng nước mắt.

Bức hoành: Đều đến nhà ta ăn tiệc.

Bắc Minh Thần hài lòng phẩy tay, những người kia như được đại xá mau chóng chuồn mất. Bọn họ sợ nếu muộn chút nữa thì Bắc Minh Thần sẽ tìm bọn họ gây chuyện, dù sao đây cũng là Diêm Vương sống.

Sau khi đám người đi hết, Bắc Minh Thần nhìn về phía Phật Tịch.

"Vừa rồi đã nghe bọn họ nói chưa?"

Phật Tịch mờ mịt: "Cái gì?"

"Đánh nhau không đúng."

Phật Tịch gật đầu.

[Không đúng thì không đúng thôi, liên quan gì ta.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, chẳng phải nàng muốn đánh Ninh Nhàn Uyển à, nên giáo dục nàng một phen để nàng biết đánh nhau không đúng.

Hắn mở miệng lần nữa: "Người lớn đánh nhau là không đúng, trẻ con càng không đúng. Trẻ con đánh nhau sẽ bị phạt."

Phật Tịch tò mò: "Phạt gì?"

Bắc Minh Thần cười một tiếng: "Chờ khi phạm sai lầm thì nàng sẽ biết."

Phật Tịch bĩu môi, không còn tò mò nữa, thay vào đó là khinh thường.

nhất.]

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch ăn vui vẻ như vậy, mấp máy môi.

"Bổn vương có thể nếm thử."

Phật Tịch ngước mắt nhìn lên, miệng đang cắn một viên mứt quả, đưa xiên mới cho Bắc Minh Thần.

Nàng vừa cắn vừa mơ hồ nói: "Cho ngài, ăn thử xem."

Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm xiên mứt quả trước mặt, lại nhìn Phật Tịch đang nhai, ánh mắt thay đổi duỗi một tay đặt ở gáy của Phật Tịch, dùng sức kéo nàng vào lòng mình, cúi đầu hôn lên.

Phật Tịch hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy mứt quả trong miệng biến mất không thấy gì nữa. Bỗng nhiên nàng đẩy Bắc Minh Thần ra, ngượng ngùng nhìn xung quanh thấy không ai nhìn mình, thở dài một hơi.

"Ngài làm gì thế?" Trong giọng nói của nàng mang theo vẻ tức giận.

Bắc Minh Thần nhai mứt quả vừa giành được, sau khi nuốt xuống nghiêm túc nói nhảm.

"Ta đang nếm mứt quả."

Khóe miệng Phật Tịch co giật, chỉ muốn bóp chết Bắc Minh Thần tại chỗ.

Giờ phút này tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, buổi sáng hắn đã xem sách, bây giờ có thể thí nghiệm một phen.

Phật Tịch thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần thay đổi, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.

Nàng cảm thấy mình bị một lão sói xám theo dõi, chỉ cần mất tập trung một chút sẽ bị hắn nuốt vào bụng.

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

Phật Tịch dời mắt, tiếp tục đi đến phía trước.

[Mấy hôm nay sao thế?]

[Chẳng lẽ đến kỳ động dục rồi?]

[Bây giờ hắn đang tuổi đầy sức sống, cần trút ra.]

[Có thể hiểu được.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, tưởng rằng Phật Tịch bằng lòng làm chuyện kia với mình, tâm trạng rât tốt.

Hắn tiếp tục kéo tay Phật Tịch, không biết giờ phút này có tâm trạng thế nào, cảm thấy tay Phật Tịch mềm mại hơn hẳn.

Hắn lại nghĩ đến da thịt mình sờ tối qua, trong lòng rung động không thôi.

"Người hảo tâm..."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ đi về phía trước, đột nhiên trước mặt bị một tên ăn mày cản lại.

Nàng hoàn hồn nhìn lại, chỉ thấy người kia mặc y phục tả tơi, gương mặt tiều tụy, dáng người gầy yếu, cả người bẩn thỉu.

Giờ phút này, trong tay gã cầm bát bể, tay run run, run rẩy...

Phật Tịch suy tư.

[Đáng thương quá.]

Bắc Minh Thần nghĩ rằng Phật Tịch đầy lòng nhân ái, vẫy tay với Linh Tiêu ở phía sau.

Linh Tiêu hiểu ý đi lên, móc bạc trong ngực ra ném vào bát bể kia.

Cùng lúc đó, Phật Tịch duỗi hai tay cầm bát bể của tên ăn mày.

[Đáng thương quá, ngay cả bát cũng cầm không chắc.]

Bát vừa vào tay, chỉ nghe tiếng "Keng", bạc lắc lư trong bát cuối cùng rơi vào đáy bát.

Bắc Minh Thần, Linh Tiêu, tên ăn mày, ba người mờ mịt nhìn Phật Tịch đang bối rối, sự khó hiểu tràn ra khỏi mắt.

Nàng muốn làm gì?

Phật Tịch nhắm mắt lại, người này đưa bát đến trước mắt của nàng, nàng tưởng muốn nhờ nàng bưng hộ.

Nàng mở to mắt, hai tay xoay bát.

"Bát này cũng không tệ." Nàng nhìn tên ăn mày: "Mua ở chỗ nào thế, ta cũng đi mua một cái."

Ánh mắt của tên ăn mày lóe lên vẻ khác thường, đưa tay giành bát từ tay Phật Tịch ôm vào lòng, cảnh giác nhìn ba người trước mặt.

Phật Tịch rất muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng, đến cuối cùng lại không tìm được câu nào hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này, đành quay người đi thẳng về phía trước.

 

Advertisement
';
Advertisement