Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

[Ta muốn ha ha.]

[Mắt ai mù như vậy.]

Bắc Minh Thần và Phật Tịch nghe tiếng nhìn lại, cùng nhau mở miệng: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài cười nhạt: "Không cần đa lễ."

[Đúng là không nên đa lễ, ngày nào nhìn thấy người này phải khom người, nhìn người kia phải quỳ xuống, sắp thoát vị đĩa đệm rồi.]

"Hừm..." Bắc Minh Hoài nhìn hình con thỏ được bện từ cỏ đuôi chó trong tay Bắc Minh Thần, cười trêu ghẹo nói: "Thần vương điện hạ cũng thích những thứ đồ chơi nhỏ này à?"

Bắc Minh Thần nắm trong tay, giấu cỏ đuôi chó vào tay áo rộng rãi.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Đương nhiên bổn vương không thích những thứ này, nhưng vương phi lại âm thầm đưa cho bổn vương."

Phật Tịch không nỡ nhìn thẳng đành nhắm mắt lại, nàng có thể nói gì chứ.

[Không ngờ hắn ngoài lạnh trong nóng như thế.]

[Được rồi, lãnh đạo nói gì cứ nghe theo là được.]

Nàng nói với Bắc Minh Hoài: "Là thần phụ thích những thứ này, bện xong âm thầm đưa cho vương gia nhà mình."

Bắc Minh Thần nghe mấy chữ "Vương gia nhà mình", tay hơi dừng lại, không hiểu sao dâng lên sự chua xót.

Hắn đã nghe những lời này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về mình như thế.

Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp dưới ánh nắng, có lẽ sau này đường đời còn hi vọng.

Bắc Minh Thần bước lên nắm chặt tay của Phật Tịch, thấy nàng không giãy dụa thì rất hài lòng, một tay khác xoa đầu nàng.

Nụ cười trên mặt Phật Tịch rực rỡ, trong lòng u ám.

[Ta cảnh cáo ngươi, đừng được nước lấn tới.]

[Ta nổi giận lên ngay cả bản thân ta cũng sợ.]

[Cho ngươi một phút, mau lấy tay ra khỏi đầu ta.]

Khóe miệng của Bắc Minh Thần co giật, duỗi tay nắm chặt tay Phật Tịch.

Hắn khẽ nói: "Chúng ta trở về đi."

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Được..."

Bắc Minh Thần rất hài lòng với thái độ lúc này của nàng, hắn nhìn Bắc Minh Hoài, giọng điệu vui vẻ: "Thái tử điện hạ, chúng thần rời đi trước."

Bắc Minh Hoài ôn hòa nói: "Cứ tự nhiên..."

Bắc Minh Thần gật đầu, kéo Phật Tịch đi về phía trước.

Bắc Minh Hoài nhìn bóng dáng hai người song song rời đi, trong mắt âm trầm, trên mặt không còn vẻ ôn hòa như ban nãy.

Phật Tịch này là đứa bé kia sao?

Bắc Minh Thần và Phật Tịch vừa đi ra cổng chùa, còn chưa kịp rẽ, chỉ nghe giọng nói nũng nịu của nữ nhân vang lên.

"Vương gia..."

Phật Tịch nhắm mắt lại.

[Trong lòng có một câu mẹ bà không biết có nên nói ra không.]

[Sao vừa tao nhã lại không bị người khác phát hiện mình tức giận, online đang chờ, rất gấp.]

Bắc Minh Thần dừng bước lại, nhìn Phật Tịch, thấy trên mặt nàng nở nụ cười rực rỡ.

Vì nguyên nhân gì có thể khiến một người trong ngoài khác biệt như thế.

Ninh Nhàn Uyển dịu dàng đi đến trước mặt hai người, nhìn Bắc Minh Thần, giọng điệu dịu dàng: "Vương gia, Uyển Nhi có thể đi xuống núi với ngài không?"

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt của hắn không thay đổi, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

[Trắng trợn như vậy à, xem như ta chết rồi sao?]

Nàng hừ lạnh một tiếng, hất tay Bắc Minh Thần ra quay người đi thẳng về phía trước, sau khi đi vài bước trên mặt nở nụ cười.

[Vở kịch này diễn vui thật, ngay cả chính ta cũng tin.]

[Ha ha, lần này Bắc Minh Thần sẽ cảm thấy áy náy với ta chứ?]

[Ta thuận thế xin một kim bài miễn tử.]

[Đúng là ta quá thông minh.]

[Ha.. Ha ha... Khục...]

Phật Tịch hơi nghiêng đầu, liếc trộm nhìn qua thấy hai người vẫn đứng đó.

[Giống chày gỗ vậy, ta đi trước đây.]

[Bái bai hai người.]

 

Advertisement
';
Advertisement