Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

"Vị nữ thí chủ này, có muốn giải xăm không?"

Phật Tịch nghe tiếng, quay người nhìn lại, thấy một nam tử trung niên có vẻ gầy yếu mặc đạo phục, trên người tỏa ra khí thế của người tu hành.

Sắc mặt của Phật Tịch không thay đổi gật đầu, đưa thẻ xăm trong tay qua.

"Làm phiền ngài xem thử."

Vị đạo nhân kia nhận thẻ xăm, nhìn thấy hai chữ Đại Cát, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi nói.

"Thẻ xăm nữ thí chủ lắc được là thẻ xăm tốt nhất, được Bồ Tát phù hộ, chắc chắn sau này tương lai rộng mở."

Phật Tịch hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu, vận mệnh tốt hay xấu chỉ đơn giản như thế.

"Tạ lời may mắn của Tạ đại sư."

Tâm trạng của nàng vui vẻ quay người rời đi.

Nàng buồn chàn đi dạo trong chùa, cầm chặt cỏ đuôi chó trong tay thấy xung quanh vắng lặng, chợt vung váy lên ngòi xổm ở trên bậc thang của chùa, trong tay cuộn cỏ đuôi chó kia.

"Đúng là Thần vương phi không hề câu nệ tiểu tiết."

Phật Tịch nghe thấy giọng nói, vụt đứng lên xoay người nhìn lại, chỉ thấy Bắc Minh Hoài mặc cẩm y màu trắng, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, gương mặt tuấn tú, khí chất ưu nhã.

"Bái kiến thái tử điện hạ." Phật Tịch hành lễ.

Bắc Minh Hoài cười ôn hòa: "Không cần đa lễ."

Phật Tịch ngồi dậy, nhìn xung quanh, khó hiểu nói: "Chỉ có một mình thái tử điện hạ thôi sao?"

Bắc Minh Hoài khẽ gật đầu: "Một tháng trước ta cầu được thẻ xăm, nhưng vẫn chưa giải đoán. Trong lòng ta vẫn luôn lo lắng nên đến đây tìm cao tăng giải xăm."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

Đúng là tên khờ đáng yêu, cầu một chiếc xăm Hạ Hạ. Sao ngươi không cầu thêm mấy cái, cho dù xui xẻo nhưng vẫn liên tục cầu thì kiểu gì cũng sẽ rớt xuống Lâm muội muội...

Ôi...

Thẻ xăm Thượng Thượng...

Nàng nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng cười trên nỗi đau của người khác.

Chắc là cốt truyện đã bắt đầu, xăm Hạ Hạ, xem ra sắp có vở kịch tình tay ba rồi.

Vậy thì gần đây nàng phải đi mua thức ăn, vì tiếp theo thỉnh thoảng nàng sẽ bị cấm túc, thỉnh thoảng bị phạt quỳ, thỉnh thoảng bị phạt không được ăn cơm tối.

Đại thần đấu đá với nhau, vận mệnh con tôm nhỏ của nàng còn bình yên không?

"Thần vương phi?" Bắc Minh Hoài thấy Phật Tịch nhìn mình chằm chằm, nhưng trong mắt không có vẻ ái mộ mà là xem kịch vui, da đầu của y tê dại.

Phật Tịch hoàn hồn nở nụ cười sâu xa.

"Ha ha, đột nhiên nghĩ đến một chuyện lo lắng, tạm biệt thái tử điện hạ."

Nàng nói xong, chưa đợi Bắc Minh Hoài nói gì đó đã chạy về phía trước.

Bắc Minh Hoài nghiêng người nhìn bóng lưng Phật Tịch đi xa, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Phật Tịch chạy chậm đến đại điện, gặp nhóm người Hiền phi ở trong đình cười cười nói nói.

Nàng chỉnh lại váy áo, tao nhã đi qua.

"Hiền phi nương nương."

Hiền phi ngoái nhìn, khẽ gật đầu.

Những thiên kim tiểu thư khác đứng dậy hành lễ: "Thần vương phi..."

Phật Tịch cũng khẽ gật đầu, ngồi cạnh Hiền phi, chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi..."

Chúng thiên kim đứng dậy, ngồi xuống lần nữa.

Hiền phi nhấp một hớp nước trà, chậm rãi nói: "Trong kinh đều biết Ninh tiểu thư nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, cũng không biết sau này công tử nhà ai được hời đây?"

Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng dùng khăn tay che miệng mũi, cười khẽ nhìn thoáng qua Phật Tịch.

"Thần vương phi chỉ múa trên yến hội đã vượt hơn thần nữ, thần nữ không gánh nổi cái danh tài nữ này.

 

Advertisement
';
Advertisement