Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Phật Tịch thở dài một tiếng, chịu khổ cũng không lớn như bình thường. Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đi vào trong phòng, hai người bắt đầu trang điểm cho nàng.

Tòng Tâm bắt đầu cài đồ trang sức lên đầu Phật Tịch, chậm rãi nói: "Hôm nay vương phi sẽ đi chùa, nên ăn mặc thanh lịch một chút sẽ tốt hơn."

Phật Tịch gật đầu: "Ngươi nhìn mà làm đi."

"Vâng."

Hồi lâu sau...

Tòng Huyên chỉnh lại đai lưng tua rua bên hông nàng, khẽ nói: "Vương phi, xong rồi."

Phật Tịch gật đầu, nhìn thoáng qua gương đồng, váy áo trắng d.a.o động, tóc búi đơn giản, trên đó chỉ cắm một cây trâm cài tóc. Trông đơn giản hơn hẳn hoa phục trên mạng, khiến cho người ta nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng.

"Tốt lắm, buổi tối thưởng thêm đùi gà."

Hai người cười hành lễ: "Tạ vương phi..."

Có đôi khi vương phi nói những lời hai người bọn họ nghe không hiểu được!

Một nha hoàn đi đến, khom lưng cúi đầu cung kính nói: "Vương phi, thị vệ Linh Tiêu đang chờ ở cửa."

Phật Tịch gật đầu, nâng bước đi ra ngoài.

Linh Tiêu khom người hành lễ: "Vương phi, vương gia lệnh cho thuộc hạ đến thúc giục người qua đó."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng: "Sao thế, sợ ta biến thành hồ điệp bay đi à?"

Cái gì?

Linh Tiêu ngẩn người, không biết vương phi học câu này từ đâu?

Y mau chóng hoàn hồn lại, đưa tay về phía trước: "Vương phi, mời qua bên này."

Phật Tịch đi theo sau Linh Tiêu.

Lúc đi đến sảnh, chỉ thấy Bắc Minh Thần và Ninh Nhàn Uyển ngồi một trên một dưới, bản thân tự bưng chén trà của mình.

[Mới sáng sớm đã có trà xanh rồi.]

Bắc Minh Thần nhìn chén trà trong tay, đây không phải trà xanh mà?

Phật Tịch đi lên ngồi bên phải của Bắc Minh, giọng nói yêu kiều: "Vương gia, ta đến đây."

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong mắt lóe lên ánh sáng. Trong veo thoát tục, đây là câu hắn có thể nghĩ đến.

Ninh Nhàn Uyển đứng lên, hành lễ: "Tỷ tỷ, muội đến phủ Thần vương để đón tỷ, chúng ta cùng nhau theo Hiền phi nương nương đi chùa thôi. Tỷ tỷ lớn lên ở chùa từ nhỏ, đã mấy năm chưa đi. Hôm nay đi, chắc chắn trong lòng của tỷ tỷ rất vui vẻ."

Phật Tịch cười ha ha.

[Chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác.]

[Nhân vật làm nền chúng ta hội tụ, ngươi làm nữ chính có việc gì chứ?]

[Ta không có chân à, cần phải có ngươi đến đón.]

Nàng khẽ chớp mắt, bất đắc dĩ nói: "Từ lúc thành thân với vương gia đến nay, ta phải quản lý vương phủ rộng lớn này. Ta cũng muốn đi chùa, nhưng lại không có thời gian."

Sắc mặt của Ninh Nhàn Uyển không thay đổi: "Vương phủ được tỷ tỷ quản lý ngày càng gọn gàng."

Phật Tịch cười khẩy: "Đương nhiên rồi."

Bắc Minh Thần dở khóc dở cười, nàng thật sự không hề khiêm tốn chút nào.

Phật Tịch đứng lên chỉnh lại váy áo, cố ý để lộ dấu hôn Bắc Minh Thần để lại trên cổ mình.

Sau khi Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống. Song, nàng ta ngại Bắc Minh Thần ở trước mặt nên kìm chế không bùng nổ.

Phật Tịch thấy dáng vẻ nàng ta không vui, tâm trạng vô cùng tốt.

[Ngươi không vui thì ta rất vui vẻ.]

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, không biết vô tình hay là cố ý, cất giọng nói yêu kiều động lòng người: "Vương gia, ta đi trước nhé."

Cả người của Bắc Minh Thần run lên, nữ nhân này sao thế, thái độ như kẻ biến thái vậy.

Sau khi đi ra khỏi sảnh, sắc mặt của Ninh Nhàn Uyển cũng thay đổi.

Phật Tịch hừ lạnh, đi mấy bước lại xoa eo, đưa tay với Tòng Tâm ở bên cạnh.

Tòng Tâm vội đi lên đỡ Phật Tịch, khẽ nói: "Vương phi cảm thấy mệt mỏi sao?"

Phật Tịch ừ một tiếng: "Rất mệt mỏi..."

Tòng Tâm an ủi: "Ai bảo vương gia sủng ái vương phi như thế chứ."

Giữa lông mày của Phật Tịch lộ vẻ vui mừng, nha đầu này rất biết nịnh nọt.

Ninh Nhàn Uyển không cam lòng: "Tỷ tỷ, tỷ xác định vương gia thật lòng thích tỷ chứ?"

 

Advertisement
';
Advertisement