Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Minh Thần trượt chân, suýt chút nữa đã rơi vào hố người khác đào. Hắn vội đứng vững, lúc tập trung nghe tiếng lòng thì không còn nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào nữa.

"Chết tiệt." Bắc Minh Thần tức giận quát, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m vào thân cây trước mặt. Thân cây bị chấn động, vài lá cây rớt xuống.

"Vương gia." Linh Tiêu nghe thấy tiếng động lớn, vội chạy lên trước xem xét, nhìn thấy trên mu bàn tay của Bắc Minh Thần chảy m.á.u tươi.

"Vương gia, thuộc hạ băng bó vết thương cho ngài trước."

Bắc Minh Thần rút tay lại, con ngươi âm trầm nhìn thẳng phía trước.

"Tiếp tục tìm..."

Linh Tiêu cúi đầu: "Vâng..."

Sau đó lôi kéo Husky đi mấy bước, nói gì nó cũng không đi vào, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.

"Gâu gâu... Chó không muốn đi, chó mệt mỏi quá."

Linh Tiêu kéo mấy lần nhưng con ch.ó vẫn đứng yên đó, y bất đắc dĩ nhìn về phía Bắc Minh Thần.

"Vương gia, dường như con ch.ó này mệt rồi."

Bắc Minh Thần quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn con ch.ó nằm rạp trên mặt đất. Nếu không phải Phật Tịch để ý đến nó thì hắn đã c.h.é.m c.h.ế.t nó từ lâu rồi.

Hắn nhìn xung quanh, không có gì khác lạ, hồi lâu sau cũng không nghe thấy tiếng lòng, chắc là Phật Tịch không ở gần đây.

"Cột lên cây đi."

Linh Tiêu nhanh chóng cột con ch.ó lên cành cây, còn thắt nút, vỗ thân chó: "Ngoan ngoãn đợi đi, chúng ta đi tìm vương phi."

Husky bị trói lên tàng cây, nhìn đám người càng chạy càng xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng. Nó lại nhìn xung quanh, bị dọa đến mức lông chó dựng đứng.

Đột nhiên, thân nó bị người ta vỗ một cái. Nó trừng mắt chó, muốn kêu thành tiếng.

"Đừng lên tiếng..."

Husky nghe thấy giọng nói này, trong phút chốc sự sợ hãi trong lòng tan biến, thay vào đó là cảm động đến mức rơi nước mắt.

"Gâu gâu... Ta biết mà, ta biết tỷ sẽ không vứt bỏ ta."

Phật Tịch cởi dây thừng, hừ lạnh một tiếng: "Đừng hiểu lầm, ta sợ ngươi bán đứng ta."

Sau khi gỡ nửa ngày mới phát hiện dây thừng thắt nút chết, gỡ thế nào cũng không được, bất đắc dĩ chỉ có thể gỡ dây thừng trên cổ Husky.

"Sao chặt như thế?"

"Gâu gâu... Nhẹ chút, nhẹ chút."

Phật Tịch đánh lên đầu chó, tiếp tục gỡ dây thừng, chậm rãi dịch chuyển mở rộng sợi dây kia.

"Thử xem có ra được không."

Husky chui đầu ra, mắt và mũi đều nhét chung một chỗ.

"Cố lên, sắp ra rồi. Nhanh lên...."

"Gâu... Cái mũi..."

Phật Tịch dùng sức kéo, như muốn tách đầu chó ra. Nàng ném dây thừng trong tay, nhạy cảm nhìn xung quanh, vội vàng chạy về phía trước.

Một cơn gió thổi qua, Husky bị dọa vội đi theo phía sau Phật Tịch.

Một người một chó âm thầm đi đến cửa sau của Linh Tịch Các. Phật Tịch gõ cửa một cái, mặt áp lên khe cửa.

"Thi Châu..."

Chân trước của Husky cũng chạm lên cửa, đập mấy lần: "Gâu gâu... Thí chủ..."

Phật Tịch xem thường cúi đầu nhìn nó.

Bỗng chốc, Husky rụt móng vuốt lại, cúi đầu ngoan ngoãn đứng ngẩn người ở một bên.

Phật Tịch dời mắt, lại gõ cửa mấy lần: "Thi Châu, Thi mẫu."

"Gâu gâu gâu... Thí chủ, sư mẫu, sư phụ."

Phật Tịch rời khỏi cửa, hai tay chống nạnh nhìn con ch.ó trước mắt. Nàng kìm nén kích động muốn đạp nó, khí thế hùng hổ cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi qua..."

Giờ phút này, Husky bị gương mặt của Phật Tịch làm giật nảy mình, dời bước lùi ra phía sau.

"Ngươi đừng lui, hôm nay phải gõ cửa này mở ra cho ta." Phật Tịch tức giận trừng mắt, dáng vẻ lúc nào cũng có thể bùng nổ. "Ta nói cho ngươi biết, ta  nhịn ngươi không phải ngày một ngày hai."

"Gâu gâu... Ta thích cách tỷ xem thường ta, lại không nỡ g.i.ế.c ta."

 

 

Advertisement
';
Advertisement