Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Bắc Minh Thần nghe thấy câu nói này, vẻ không vui trong lòng lan tràn ra ngoài. Hắn đập đũa lên bàn 'Cạch' một tiếng, nhìn Phật Tịch, trong mắt đều là ánh sáng cố chấp, giọng điệu không bình thường lại ngang ngược.

"Ở chỗ này của ta, trừ khi nàng c.h.ế.t rồi, không thì đời này đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi lòng bàn tay của ta."

Trong phút chốc, Phật Tịch bị hù dọa đến ngây dại, chớp mắt, tiếp theo lấy lòng nói: "Vương gia anh minh, vương gia thật tuyệt, vương gia..."

Bắc Minh Thần nhìn về phía Phật Tịch, ánh mắt trong mắt càng lúc càng âm trầm. Nữ tử này, cho dù thể xác hay tinh thần hắn đều muốn.

Ánh mắt này khiến Phật Tịch trở nên bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vương gia, ngài sao thế?"

"Bổn vương không sao." Nói xong, Bắc Minh Thần đứng lên đi ra ngoài.

[Tâm trạng của người này quá không ổn định.]

[Đúng thật là không hiểu thế nào.]

[Một hồi lại có sắc mặt khác.]

Nàng ấm ức đứng lên, nói với Linh Tiêu ở cửa: "Linh Tiêu, nói với vương gia không thể ngừng thuốc."

Linh Tiêu kinh ngạc quay đầu lại: "Vương phi, người đang nói gì thế?"

Phật Tịch nhìn y phất tay: "Đi đi..."

Linh Tiêu mờ mịt quay đầu, vội đi theo Bắc Minh Thần đã đi xa.

Phật Tịch đi ra khỏi phòng anh, chậm rãi đi đến biệt viện của mình, vừa đi vừa quan sát phủ Thần vương.

Haiz, nói gì thì cũng đã ở đây lâu như thế, đột nhiên rời đi vẫn hơi không nỡ.

Song, nghĩ lại chuyện nữ quỷ nửa đêm, lại nghĩ đến Bắc Minh Thần hung ác, cả người nàng lại run lên.

Sau đó nỡ ngay lập tức.

Nàng vội chạy vào viện tử, chờ sau khi tất cả thị vệ, tỳ nữ lui ra, nàng vỗ hai tay.

"Nhanh nhanh nhanh, tất cả các động vật tập hợp."

Husky dẫn đầu chạy đến trước, ngay sau đó một đám động vật to to nhỏ nhỏ lao qua.

Phật Tịch đứng trong sân, nhìn qua một đám động vật, tâm trạng kích động, khẽ nói: "Mọi người im lặng, nghe ta nói, hôm nay chúng ta phải rời khỏi phủ Thần vương."

Các động vật thi nhau nô nức phát biểu.

"Chít chít... Sao lại rời đi, ta mới vừa sửa tổ xong..."

"Ụt ụt... Ta còn tích trữ rất nhiều đồ."

"Meo meo..."

"Yên lặng, yên lặng." Phật Tịch duỗi hai tay ra, ra hiệu cho đám động vật yên tĩnh lại.

"Giờ phút này phủ Thần vương không an toàn nữa, nghe ta, các ngươi chuyển nhà đi trước. Chắc mọi người đều biết tòa nhà ở ngoại thành của ta, các ngươi hãy chờ ở đây trước. Còn lại mau chóng thu dọn đồ đạc, có thể đi thì đi. Những động vật lớn dễ dàng khiến cho người ta chú ý, còn có kẻ ngốc như Thiết Trụ chờ buổi tối sẽ chuồn đi."

"Gâu gâu... Mọi người nghe theo Tịch tỷ, mau hành động."

Những động vật thi nhau quay về ổ nhỏ của mình, nên thu dọn thì thu dọn, chờ đợi người khác giúp thu dọn, nên rời đi thì tập hợp lại đi về phía cổng phủ Thần vương.

Sau đó, ròng rã cả ngày.

Nếu không phải mấy con chuột chạy vội ra khỏi phủ Thần vương thì là mấy con vịt nghênh ngang đi ra ngoài. Còn có mấy con mèo ị trên bồn hoa ở cửa, dùng móng vuốt vùi đất sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo đi ra khỏi phủ.

Thị vệ gác cửa phủ Thần vương đều ngây người.

Đây là tình huống gì thế?

Thú cưng vương phi nuôi trốn đi tập thể à?

Một thị vệ cuống quýt chạy vào biệt viện, xoay người cung kính nói: "Vương phi, hôm nay những sủng vật người nuôi đã đi cả rồi."

Phật Tịch mắng to trong lòng, bảo chuồn êm đi, chuồn êm đi, đúng là ngu như heo.

Sau đó, nàng vờ bình tĩnh, giọng nói có vẻ đau lòng: "Để bọn chúng đi đi, giữa bọn chúng và vương gia, ta chỉ có thể chọn một."

Thị vệ cúi thấp đầu: "Vương phi nén bi thương."

Tình cảm của vương phi đối với vương phi đúng là trời đất chứng giám.

Sau đó, thị vệ nhìn thấy thú cưng của vương phi càng thêm trắng trợn đi ra khỏi phủ Thần vương.

Bóng đêm ập xuống...

Phật Tịch ngồi trên ghế xích đu ngoài phòng, lười biếng dựa vào, chân khẽ đung đưa ngước đầu lên đêm ánh sao trên trời.

[Năm mươi, sáu mươi lăm, sáu mươi...]

 

Advertisement
';
Advertisement