Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Linh Tiêu đứng thẳng lưng lên, nhìn xung quanh khó hiểu hỏi: "Vương phi, bây giờ đã hơn nửa đêm, sao người lại ở đây một mình?"

Phật Tịch khẽ liếc nhìn xung quanh, tay đặt bên miệng hỏi nhỏ: "Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Linh Tiêu hoài nghi lắc đầu, nhìn xung quanh, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạt thì không nghe thấy gì nữa.

"Vương phi nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì sao?"

Phật Tịch nhìn Linh Tiêu đang hoài nghi, nặng nề gật đầu.

"Ta nói ngươi biết, trong phủ Thần vương này có quỷ, vừa rồi ta nghe thấy tiếng gào thét của nữ quỷ."

"Có quỷ à?"

Phật Tịch gật đầu: "Là thật đó, tiếng nữ quỷ khóc rất thảm thiết."

Bỗng chốc, trong mắt Linh Tiêu lóe lên vẻ mờ mịt, trong đầu suy tư. Âm thanh vương phi nghe thấy chắc là trong địa lao vang lên.

"Vương phi, chắc người nghe lầm rồi."

Phật Tịch thấy y không tin: "Là thật đó, không tin thì ngươi chờ chút."

Linh Tiêu đứng ở một bên, viện tử mà vương phi ở gần địa lao, cho nên thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người gào thét.

Chờ hồi lâu cũng không thấy tiếng nữ quỷ kia thét gào nữa.

Phật Tịch có cảm giác nói dối bị vạch trần, khẽ ho một tiếng: "Có lẽ nữ quỷ kia đi nơi khác rồi."

Linh Tiêu xoay người, vô cùng cung kính nói: "Vương phi, thuộc hạ hộ tống người về phòng nghỉ ngơi."

Phật Tịch lắc đầu: "Trước khi về phòng, ta phải đi một nơi quan trọng hơn nữa."

"Không biết vương phi muốn đi đâu?"

Phật Tịch ôm bụng, chạy mau đi qua, giọng nói vang lên: "Nhà xí...."

Khóe miệng Linh Tiêu co giật, bất đắc dĩ kéo ra khoảng cách đi theo phía sau.

Phật Tịch đi ra khỏi nhà xí, cả người trở nên nhẹ nhõm.

Nàng nhìn Linh Tiêu đang đứng ở cửa chờ đợi, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đi thôi...."

Linh Tiêu cất bước đi theo phía sau Phật Tịch.

"Buổi tối các ngươi không nghỉ ngơi à?"

Linh Tiêu cung kính nói: "Chờ đến lúc thay ca thì có thể đi nghỉ ngơi rồi."

Phật Tịch gật đầu: "Vậy các ngươi không mệt à?"

"Bẩm vương phi, bọn thuộc hạ quen rồi."

Phật Tịch khẽ đáp, không nói thêm gì nữa. Nàng không quen cho người canh gác ngoài phòng khi ngủ, nhưng người khác nàng không can thiệp được, cũng không có quyền can thiệp.

Trở lại biệt viện, Linh Tiêu xoay người hành lễ: "Vương phi đi nghỉ ngơi sớm đi, thuộc hạ xin cáo lui trước."

"Đi đi..."

Phật Tịch cất bước đi vào đình viện, thấy con Husky đang núp ở trong góc.

Husky nhìn thấy Phật Tịch vội chạy lên trước, hai chân đặt lên đùi nàng, ánh mắt tội nghiệp: "Gâu gâu gâu... Chúng ta đi thôi, trời đất bao la, luôn có chỗ dung thân cho chúng ta."

Phật Tịch nhìn nó với vẻ xem thường: "Khả năng của ngươi chỉ nhiêu đó thôi à."

Husky giật móng của mình: "Gâu gâu... Tỷ biết lệ quỷ lấy mạng không?"

Gâu gâu gâu... Nửa đêm, tỷ đang ngủ say, mơ mơ màng màng mở mắt ra phát hiện có một nữ tử mặc áo trắng đứng bên giường, tóc dài phấp phới che khuất..."

"Ngừng, đừng nói nữa." Phật Tịch thở dốc, liếc mắt nhìn Husky.

"Gâu gâu gâu... Có phải rất đáng sợ không?"

Phật Tịch đưa một tay che tim, hít sâu một hơi: "Chờ ngày mai ta nói lời tạm biệt với Bắc Minh Thần, dù gì cũng ở nơi này của người ta hơn nửa năm, người ta cũng không đòi tiền thuê nhà của chúng ta. Nếu cứ im lặng rời đi cũng không tốt."

"Gâu gâu gâu... Vậy tên kia sẽ để chúng ta đi sao?"

Phật Tịch không thèm để ý đến Husky ồn ào, nâng chân đi vào trong phòng, nằm trên giường nghỉ ngơi. Song, làm gì nàng cũng không thấy buồn ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn giọng của nữ quỷ kia.

Chỉ cần nhắm mắt, hình tượng con ch.ó c.h.ế.t tiệt kia nói sẽ thoáng hiện ra trước mắt nàng.

Trong phòng một người, ngoài phòng một chó cả đêm không ngủ.

Phật Tịch mang đôi mắt thâm đen mở cửa, Tòng Tâm, Tòng Huyên bưng nước chờ ở cửa phòng. Khi thấy cửa phòng mở ra, cùng nhau cúi người hành lễ.

"Vương phi..."

Phật Tịch đưa tay che miệng ngáp dài, nhìn xung quanh một vòng.

"Bắc Minh Thần trở về rồi sao?"

 

Advertisement
';
Advertisement