CHƯƠNG 466
Từng tia lửa rơi xuống mặt đất, tạo thành những hố sâu không đồng đều.
Khi Cửu Thiên và Sẹo Máu lao vào nhau càng khiến hố dưới mặt đất sâu hơn, tất cả mọi thứ dưới đất đều bị đốt thành bụi mịn, đất đen dần lan ra xung quanh. Ẩm!
Ánh lửa trên người Sẹo Máu bỗng nhiên bùng cháy, ngay lập tức ngọn lửa đen của Cửu Thiên bé lại. Chính Cửu Thiên cũng phải liên tục lùi về phía sau.
Dù sao kể cả khi Cửu Thiên có dùng sức mạnh của Tiểu Hắc để lên đến nguyên canh cảnh đỉnh phong, tuy nhiên hắn vẫn kém Sẹo Máu rất nhiều.
Dựa vào sức mạnh mà Sẹo Máu phóng ra, chí ít hắn ta cũng là cao thủ nguyên canh cấp năm hoặc sáu.
Cơ bắp trên cánh tay Sẹo Máu phình lên, bỗng nhiên Quỷ Đầu Đạo trong tay hắn ta gào lên như một con thú. Ngọn lửa làm nên người hắn ta ngưng tụ thành một con vượn thần khổng lồ.
Sẹo Máu hét to: “Hỏa vân thần viên đao!”
Con vượn thần đấm mạnh một phát xuống bên dưới, đánh tan còn rồng khổng lồ của Cửu Thiên.
Sau đó ngọn lửa không dừng lại mà tiếp tục lao về phía Cửu Thiên, nhưng đúng lúc này, trên người Cửu Thiên hiện lên một cái áo giáp màu bạc.
Long Lân giáp!
Ngọn lửa kia không hề khiến Cửu Thiên bị thương.
Trái lại, Cửu Thiên còn tung một chiêu, ngũ lôi chấn thiên quyết, kim hóa song lôi kiếm!
Đòn này của hắn san phẳng và quét sạch mặt đất chỉ bằng một tia sét.
Một tia sét mang theo cả ngọn lửa ẩn chứa lôi đình chi lực lớn mạnh lao về phía Sẹo Máu, khiến cho vượn thần kêu lên sợ hãi.
Không những vậy, sức mạnh khủng khiếp ấy còn đánh tan cả vượn thần.
Đạo và kiếm va vào nhau, sau đó Sẹo Máu nhấc chân đá một phát, còn Cửu Thiên cũng đấm một phát sang bên trái.
Quyền cước va vào nhau, sau đó hai người cùng lùi ra sau.
Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, gây nên những cơn sóng dư chấn, khiến mọi người đứng ở cửa thành đều phải lùi ra đằng sau.
Hai người Cửu Phong và Cửu Hạo Nhiên sợ đến ngẩn người.
Đây là sức mạnh thật sự của Cửu Thiên hay sao?
Quả thật mạnh đến đáng sợ! Tới bây giờ còn chưa đến một năm!
Trán Chu Hộ Quốc tắc toát mồ hôi lạnh.
Phù, sức mạnh này, chỉ một đấm cũng dư sức giết chết ông ta. Chu Hộ Quốc quyết định, chỉ cần Cửu Thiên không chết, sau này ông ta chắc chắn sẽ không dám chọc đến nhà họ Cửu.
Cửu Thiên bị đá văng xa mấy chục trượng, rơi xuống đất như thiên thạch, khiến Long Lân giáp trên người hắn lõm hẳn xuống.
Sẹo Máu cũng lùi về phía sau mấy bước, chân ghì chặt xuống đất khiến hắn ta cảm thấy đau đớn.
Hắn ta không ngờ, một tên Cửu Thiên nho nhỏ, lại có sức mạnh đối đầu với hắn ta. Cứ như thế, có khi Cửu Thiên sẽ thật sự có thể thắng hắn ta trong vòng mười chiêu.
Đáng chết, bây giờ đã hơn ba bốn chiêu rồi!
Sẹo Máu điều khiển chân hỏa, ngọn lửa quanh người hắn ta bốc lên cao, như một cơn lốc lửa.
Cửu Thiên nghiến răng, hắn đã dốc hết sức vẫn không có cơ hội khiến cho Sẹo Máu bị thương.
Quả nhiên, càng về sau chênh lệch giữa các cảnh giới võ giả càng lớn.
Cửu Thiên cắn răng, bây giờ cũng chỉ có thể liều mạng.
Cửu Thiên cũng dùng thiên địa chi lực để cho mọi người thấy tốc độ đáng sợ của mình.
Ngay lập tức, hắn biến mất. Con ngươi Sẹo Máu co rụt, không ngờ Cửu Thiên có tốc độ vượt qua cả võ giả nguyên canh cảnh thông thường.
Cửu Thiên chém một nhát, sáu chữ ‘Sát′ xất hiện.
Sẹo Máu chống lại đòn tấn công đấy, sau đó canh y hỏa diễm trên người hắn ta cũng bị thủng mấy lỗ.
Nhưng lúc này Sẹo Máu lại bật cười, nói to: “Thằng nhãi, mày chết chắc rồi. Vẫn Viêm Trảm!”
Quỷ Đầu Đạo trong tay Sẹo Máu bỗng nhiên phóng to gấp mười lần, ngọn lửa trên người hắn ta cũng ngưng tụ thành một quả cầu lửa lớn, ập về phía Cửu Thiên.
Trong thời khắc quan trọng này, khi Cửu Thiên thấy mình không thể tránh được, hắn bèn dồn tất cả canh khí trong cơ thể hóa thành Thần Hồn Chi Lực. Trong ắt lóe lên một tia sáng.
“Đoạt Hồn Pháp Quyết!”