"Bạo hai viên thần văn cũng không phí công!"
Tô Vũ vui vẻ, tính ra thì Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cùng thiên địa huyền quang của hắn đều có giá trị xấp xỉ 50 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, tương đương với giết năm vị Nhật Nguyệt sơ kỳ. Mà thứ này dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được!
Giết người phóng hỏa rồi giàu to, ha ha ha!
Tô Vũ âm thầm mừng rỡ, sao đó hắn xốc lại tinh thần, tiếp tục cấp tốc trốn chạy, nơi này không thể ở lại nữa, thiên địa ban thưởng vừa rồi chớ để cho ai thấy được, bị để mắt tới thì sẽ rất phiền toái!
Còn may rằng đây là ở Dục Hải bình nguyên.
Cường giả rất khó đụng độ hắn.
Quả là một nơi tị nạn rất tốt.
"Minh Hòa chết rồi, rất tốt, không biết là bị Tử Linh giết hay là do ta chọc cho tức chết. . ."
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, rất nhanh, biển ý chí chấn động một cái, hắn vội mắng: "Ngừng lại cho ta! Cục lông nhỏ, ngươi dám ăn vụng nữa thì ta sẽ giết ngươi, bóp chết ngươi, khiến Đại Đại của ngươi đến giết chóc bốn phương!"
". . ."
Trong đầu hắn, Cục lông nhỏ đang ăn tới miệng chảy đầy mỡ, nghe vậy thì giật mình dừng lại, trốn vào trong Khoách Thần chùy.
Nó bị phát hiện rồi!
Không thể ăn!
Nhưng nó vẫn muốn ăn, thơm lắm luôn á!
Trong biển ý chí của Hương Hương đều là đồ tốt, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, thiên địa huyền quang, một bộ phận ý chí lực, dư vị của thần văn phá toái, còn có cả một viên thiên địa thần văn bị phá nát trước đó. . . Tóm lại, chỉ có một chữ thôi, thơm!
Ăn no tới mức chỉ muốn ngủ một giấc!
Thoải mái!
Nghĩ là làm, Cục lông nhỏ thảnh thơi dựa vào Khoách Thần chùy, ngủ vùi, thỉnh thoảng còn vô thức liếm mép.
Mà Tô Vũ mắng một hồi thì lại muốn chửi thề.
Thứ đồ chơi này quá vô dụng, mẹ nó, chỉ có biết ăn, ăn no chết ngươi đi!
Ngươi có tin ngày nào đó ta sẽ bóp chết ngươi, khiến Đại Đại của ngươi tới giết người không?
Ăn nhiều như vậy cũng không thấy ngươi tấn cấp, đã vào Lăng Vân bao lâu rồi mà còn chưa đột phá Sơn Hải, phế vật!
". . ."
Cục lông nhỏ đang ngủ nhưng vẫn cảm nhận được cơn oán niệm này, nó trốn ở trong Khoách Thần chùy âm thầm bi thương.
Đúng vậy, hình như đã rất lâu rồi.
Cục lông nhỏ nhớ rất kỹ, lần đầu nó và Hương Hương tiến vào Bách Đạo các thì nó liền tấn cấp Lăng Vân.
Khi đó Hương Hương còn chưa đến Đằng Không, ngày 14 tháng 2. . . Hiện tại là trung tuần tháng 7, đã sắp đến ngày 15 tháng 7 rồi.
Tính ra thì đã qua 5 tháng!
5 tháng, Hương Hương đã đột phá tới Lăng Vân, nó lại vẫn nằm im ở Lăng Vân, quá chậm.
Cục lông nhỏ chịu đả kích lớn, nó trốn ở trong Khoách Thần chùy không muốn ra ngoài.
Đi ngủ thôi!
Tỉnh ngủ lại ăn, ăn no rồi sẽ tấn cấp.
Nó còn nhỏ lắm, không vội, nó vẫn chỉ là tiểu bảo bảo thôi mà.
Tự an ủi bản thân một hồi, Cục lông nhỏ ngủ thiếp đi, không thèm quan tâm điều gì nữa.
. . .
Trong khi Tô Vũ vội vã trốn chạy.
Bên ngoài cổ thành lại có người tới.
Không phải vô địch, vô địch không thể đến nhanh như vậy, muốn tới thì cũng cần thời gian.
Có một số vô địch còn đang ở tận bản giới, có vài vị thì bị Nhân tộc vô địch nhìn chằm chằm, cần thời gian mới đến được.
Nhìn cổng lớn đóng kín của cổ thành, người vừa tới này quan sát một hồi.
Hắn khẽ cười, sau một khắc, một vệt ánh đao vô thanh vô tức chém lên trên tường thành!
Oanh!
Tường thành đổ sụp!
Trong chớp mắt lại xuất hiện thêm bảy tám đầu Tử Linh cường hãn, dồn dập đứng bên trong tường nhìn về phía người bên ngoài.
Tử khí bắt đầu khuếch tán ra ngoài thành.
Một đầu Tử Linh hiển hiện, là Tử Linh rất đặc thù, nó nhìn về phía người ngoài kia, thăm thẳm niệm một cái tên: "Hạ Long Võ!"
Ngoài thành, người cầm đao nhìn thoáng qua con Tử Linh nọ, mỉm cười.
"Biết ta à? Xem ra là Tử Linh năm đó ta giết còn sót lại!"
"Hạ Long Võ. . . Ngươi dám phá hư Thánh Thành!"
Tử Linh lạnh lùng quát: "Ngươi là đang tự tìm đường chết. . ."
"Nói nhảm nhiều làm gì, đằng nào ngươi cũng có ra đây được đâu!"
Đúng vào lúc này, một tiếng nói lạnh nhạt truyền đến: "Ngươi còn dám phá hư Thánh Thành, ta sẽ đập chết ngươi!"
". . ."
Hạ Long Võ hơi biến sắc mặt, cấp tốc rút đi, vừa đi vừa nói: "Hiểu lầm, ta chém nhầm thôi!"
Dứt lời, người đã biến mất lập tức.
Là Tượng đá vừa lên tiếng!
Vật kia hết sức tà môn, hết sức mạnh mẽ, tốt nhất là đừng nên trêu chọc.
Mà quan hệ của nó với Tử Linh cũng hết sức phức tạp, thoạt nhìn bất hòa nhưng hai bên đều đang duy trì sự tồn tại của Thánh Thành. Đừng trêu chọc cái tên này thì hơn, Tử Linh vô phương ra khỏi thành, vị kia thì khó mà nói.
Tường thành lại mau chóng khôi phục về hình dáng cũ.
Mà Tử Linh đặc biệt kia thì chỉ nhìn thoáng qua hướng Hạ Long Võ rời đi rồi dần dần tiêu tán, nhưng bảy tám con Nhật Nguyệt Tử Linh mới xuất hiện lại không hề rời đi, dồn dập đánh về phía nội thành, đánh giết những người bị giam bên trong!
Hạ Long Võ chạy được nhưng những người kia chạy không được!
. . .
Nội thành, tượng đá thầm mắng một tiếng!
Vừa rồi là do nó lên tiếng quát lớn!
Hạ Long Võ khốn kiếp, lão tử là thạch đầu nhân, nếu còn là năm đó, ta còn giữ tính tình khi xưa thì đã ra ngoài đập chết ngươi!
Đám khốn kiếp của Nhân tộc này chỉ biết đi gây sự!
Thật sự chọc tới Tử Linh quân chủ cực kỳ cường hãn thì ngươi cho rằng đối phương không làm gì được ngươi à?
Đương nhiên, Hạ Long Võ chỉ là muốn hại đám bị vây trong thành cho nên hắn mới chém một đao liền chạy, bằng không thì cái tên này cũng đừng hòng dễ bỏ qua!
Hắn chạy được nhưng ở nội thành rất nhanh đã truyền đến tiếng gầm tuyệt vọng.
Trong 6 vị Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt của Kim Sư tộc đã tự bạo, trực tiếp nổ chết hàng loạt Tử Linh, cũng dẫn đến Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện thêm bốn năm con nữa. Trong thành, số lượng Nhật Nguyệt Tử Linh đã đạt đến 40 đầu!
Con số kinh khủng!