Tô Vũ đương nhiên không thèm để ý đến đám cường giả Nhật Nguyệt.
Mới vừa vào thành không lâu, hắn liền lén lút tìm một địa phương mà Nhật Nguyệt không dò xét tới, mau chóng chuyển đổi thành Tử Linh!
Có cảm ứng ngọc ở đây, chỉ cần đối phương không phải là vô địch thì hắn không sợ bị người nhìn trộm đến.
Vô địch mà tới thật thì quản cũng vô dụng, cầm chắc cái chết!
Tô Vũ hóa thành Tử Linh xong, không nói hai lời liền phóng một đạo tử khí thẳng về phía một đầu yêu tộc cách đó không xa. Lá gan thật lớn, chỉ là Đằng Không mà cũng dám vào thành, thật sự cho rằng Tử Linh là kẻ tốt?
Giờ phút này, khắp nơi đều có tử khí bắn mạnh!
Có kẻ quen thuộc với cổ thành thì nhanh chóng tìm nơi trốn tránh tử khí, kẻ vô tri thì trong nháy mắt đã bị tập kích, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng.
Tử Linh chân chính giết người thì sẽ không làm xuất hiện thêm Tử Linh.
Nhưng Tô Vũ chỉ là ‘hàng giả mạo’.
Hắn vừa nhất kích giết một đầu yêu tộc, không bao lâu sau, trong nội thành đã nhiều thêm một đầu Tử Linh.
Lại giết một đầu Tử Linh nữa. . . Nội thành nhiều thêm hai con, vả lại thực lực con sau còn mạnh hơn con trước.
Quá trình sát lục lần nữa bắt đầu!
Việc Tô Vũ muốn làm bây giờ chính là dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh nhằm phong thành, mà nhiệm vụ của Liễu Văn Ngạn chính là đánh giết Nhật Nguyệt Tử Linh, dẫn xuất Tử Linh càng mạnh mẽ hơn nhằm mượn tay chúng để xử lý đám cường giả đã vào thành.
Đôi bên phân công công việc rất rõ ràng.
Biện pháp đơn giản nhất để dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh là giết thật nhiều Tử Linh Sơn Hải, hoặc là dứt khoát giết chết một tên Nhật Nguyệt cảnh còn sống!
Mà trước lúc này thì Tô Vũ cần phải phá rối cục diện hiện tại cái đã.
Phải làm cho khắp thành đều là Tử Linh.
Loạn dâng lên!
Không loạn thì sao có thể đục nước béo cò!
Còn có, hắn đang kéo dài thời gian để đồ ngốc Tần Phóng kia mau mau xéo đi, như vậy mới bớt phiền!
Hắn ta mà còn không đi, lỡ để Tử Linh giết chết hắn thì thật sự không tiện bàn giao. Ngẫm lại thì cái tên này quá không đáng tin cậy, ít nhiều hắn đã mang đến cho Tô Vũ phiền toái mấy lần.
. . .
Giết, giết, giết!
Tử Linh dần dần tăng nhiều.
Nội thành cũng không thiếu người sống.
Càng ngày càng nhiều sinh linh đổ xô vào trong.
Tô Vũ cũng cố ý ném xuống không ít cổ thành lệnh, dẫn tới không ít kẻ hỗn loạn chen lên cướp đoạt.
Trong cơn hỗn loạn ấy, mọi người bắt đầu chiến đấu cướp đoạt, có điều tuy bọn họ rất ý thức kiềm tay, không dám gây đổ máu, lại càng không dám giết người, thế nhưng ít ai để ý ‘bỗng dưng’ nội thành càng lúc lại càng có nhiều Tử Linh xuất hiện hơn.
Mơ hồ trong đó còn có những sinh linh tử vong bất thường.
Tử vong, huyết dịch, đều là thứ dẫn dụ Tử Linh.
Nhật Nguyệt hầu hết đều đã tiến vào vòng trong, cho nên căn bản không quản đến chuyện sống chết của đám sinh linh yếu ớt bên ngoài.
Một đám phế vật chỉ biết tìm kiếm cái lợi trước mắt, chơi đùa như thế, dù có lỡ dẫn xuất Tử Linh thì tối đa cũng chỉ câu ra được Sơn Hải Tử Linh.
Nhật Nguyệt đương nhiên không sợ Tử Linh Sơn Hải cảnh, Tử Linh xuất hiện rồi giết sạch đám sinh linh ngoài kia cũng chẳng sao, người nào có thời gian rảnh rỗi cứu bọn họ!
Lúc này, mấy vị Nhật Nguyệt bắt đầu chia nhau kiểm tra từng căn cổ ốc.
Cổ thành bây giờ đã biến thành thiên la địa võng, Tô Vũ đừng hòng chạy thoát.
Mà Tô Vũ bên kia cũng bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.
Hắn muốn tìm giết Nhật Nguyệt cảnh còn sống!
Đương nhiên, nếu thành công thì động tĩnh sẽ rất lớn, bởi vì khi đó chắc chắn sẽ có thiên địa ban thưởng xuất hiện, chính mình còn phải nghĩ biện pháp làm như thế nào để trốn được truy sát, bởi vì hắn không muốn vừa giết xong đã phải lập tức dùng ngọc phù thoát ra khỏi thành.
"Có lẽ có khả năng giết một lúc mấy tên Nhật Nguyệt. . . Tụ tập cùng một chỗ để giết?"
Tô Vũ cau mày suy nghĩ, có thể làm điều đó sao?
Không biết rốt cuộc thần văn của Ngũ Đại mạnh tới cỡ nào.
Có thể giết được Nhật Nguyệt tam tứ trọng không?
Bằng không chỉ dựa vào việc giết Tử Linh Sơn Hải thì chỉ kéo được Tử Linh Nhật Nguyệt sơ kỳ xuất hiện, quá yếu, căn bản không có cách nào xử lý những cường giả cao trọng kia.
"Thực sự không được thì ta sẽ cố gắng trọng thương đối phương rồi kêu lão sư tới giết, ngài ấy giết xong liền bỏ chạy, còn ta tiếp tục ẩn núp?"
Không có thiên địa ban thưởng, có lẽ có khả năng tránh thoát truy tung.
Chính mình phải thủ tiêu một tên nào đó rất lợi hại, sau đó lại chạy, không dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt hậu kỳ thì kiên quyết không bỏ qua!
Từng suy nghĩ lần lượt lóe lên!
Tô Vũ tiếp tục tiến về phía trước, dùng thân phận Tử Linh du đãng bốn phương.
. . .
Mà lúc này, vòng trong, từng vị thiên tài thoạt trông vô cùng nhếch nhác lần lượt đi ra khỏi phòng.
Nếu còn không mau mau ra ngoài thì sẽ bị tử khí ăn mòn chết ở trong đó.
Tần Phóng cũng ở trong đám đông này.
Giờ phút này, Tần Phóng cẩn thận từng li từng tí bước ra, vừa vặn thấy được một vị Nhật Nguyệt, mà đối phương cũng nhìn thấy hắn, đôi bên liếc nhìn lẫn nhau. Ánh mắt vị Nhật Nguyệt nọ vô cùng dị dạng, lạnh nhạt nói: "Đi ra cửa thành chờ đi, chỉ cần không phải là Tô Vũ ngụy trang thì ngươi có khả năng rời đi!"
Không riêng gì Tần Phóng, mà những thiên tài khác cũng đều gặp phải kiểu đãi ngộ này.
Bởi vì việc Tô Vũ từng ngụy trang thành Thôi Lãng bại lộ, cho nên lần này các thiên tài cũng như cường giả các tộc bên trong thành đều bị tình nghi. Muốn rời khỏi đây thì đều phải đi tới cửa thành xếp hàng, chờ đợi người ở đó kiểm tra thực hư một phen rồi mới cho phép rời đi.
Bằng không thì đừng hòng bước chân qua cửa lớn.
Tần Phóng gật đầu, bộ dáng khiêm tốn.
Một đám Nhật Nguyệt vạn tộc ở đây, hắn vẫn nên thu liễm một chút thì hơn.
Tần Phóng cưỡi lên Phi Thiên hổ, cấp tốc phóng về hướng cổng thành. Ra đó trước rồi lại nói.
Cũng không biết tình huống của Tô Vũ bên kia như thế nào. Hắn cũng không phải quá rõ ràng, chỉ biết là hai ngày qua trong thành không có động tĩnh gì.
Trên đường Tần Phóng đi qua, hắn bắt gặp không ít cường giả cùng thiên tài các tộc dồn dập chạy về phía cửa thành.
Bên ngoài, có Nhật Nguyệt lớn tiếng quát: "Cường giả thiên tài các tộc mau đến cửa thành tụ hợp! Kiểm tra thân phận xong mới được phép rời khỏi cổ thành, không được tự tiện rời đi!"
Bất luận người nào cũng không ngoại lệ!
Lần này vì giết Tô Vũ mà vạn tộc đã hạ sạch quyết tâm, cực kỳ đoàn kết đồng lòng.
"Kiểm tra thực hư ở ngoài cổng thành?"
Tô Vũ đang phiêu đãng gần đó, nghe vậy trong lòng liền khẽ động!
Đúng rồi, ngoài cửa thành sẽ có Nhật Nguyệt canh chừng. . . Hắn nhất định phải tiến vào nội thành làm gì?
Giết ở cửa thành là được.
Nội thành có nhiều Nhật Nguyệt lắm! Tới lúc đó coi chừng chạy không thoát.
Hắn nên thủ ở cửa thành mới phải.
Tô Vũ bừng tỉnh, vội vàng phóng về phía cửa thành.
Mà Tần Phóng cũng đang chạy như bay, bỗng thấy một đầu Tử Linh đuổi theo sau lưng hắn. . . Tần Phóng không khỏi thầm mắng một tiếng, Tử Linh ngu xuẩn, chỉ là Đằng Không cảnh nho nhỏ, thế mà còn dám truy sát ta?
Hiện tại không giết ngươi, chờ đó. Đợi ra tới cổng thành rồi mà ngươi vẫn còn dám đi theo ta, ta liền cho ngươi một thương rồi tẩu thoát.
Được rồi, đợi xác nhận thân phận xong, ta lại cho ngươi một thương cũng chưa muộn.
Tô Vũ căn bản không thèm để ý, hắn cũng thấy Tần Phóng.
Có chút đồng tình, thế nhưng càng nhiều vẫn là mặc kệ.
Ta làm chuyện của ta, ngươi cứ đi đường của ngươi, đừng gây phiền toái thêm cho ta là được.
Sở dĩ nói là thấy đồng tình với Tần Phóng, bởi vì Tô Vũ cảm thấy tên này tự dưng chạy đến Thiên Đoạn cốc, sau đó một đường bị Ma Đa Na đuổi tới Thiên Diệt thành, làm gì cũng chẳng làm, một người cũng không giết, chẳng kiếm nên cơm nên cháo cơ duyên hay thành quả gì, nhưng cuối cùng suýt tí nữa đã bị tử khí trong thành ăn mòn, này còn chưa đủ đáng thương sao?
Hoàng Đằng tốt xấu gì cũng đã sớm rời khỏi, ít ra không bị tử khí hại thân như Tần Phóng mấy ngày qua. . .
Rất nhanh, Tô Vũ đã về tới cửa thành.
Quả nhiên, ngay cổng lớn có hai vị Nhật Nguyệt đang canh giữ tại đó.
Bọn họ phong tỏa chín cánh cửa, không cho phép những người khác rời đi.
Xem ra cơ hội của hắn chính là ở nơi này!