Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Sử dụng Long Hình Thân Pháp, tốc độ nhanh như tia chớp, nhưng mà vị trí cơ tứ đầu lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt vô cùng, làm cho hắn mỗi một lần phát lực đều vô cùng tốn sức, lực bất tòng tâm.  

 

“Đậu, người phụ nữ này… Với trạng thái cơ thể này của mình, chạy không nhanh được!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm chửi má nó, một trăm mét còn chưa chạy đi được, Triệu Hồng Tụ cũng đã đuổi tới cách sau hắn hai mươi mét.  

 

Tề Đẳng Nhàn cắn răng một cái, nhịn cơn đau nhức cơ bắp, phóng một bước dài tới ven tường bệnh viện.  

 

Hắn vừa muốn nhảy lên, lại cảm giác sau cổ lạnh buốt, không cần nghĩ cũng biết, tay Triệu Hồng Tụ đã vươn đến đây!  

 

“Móa!”  

 

Hắn thầm mắng một tiếng, xoay người, duỗi tay đỡ lấy, lại thấy bả vai Triệu Hồng Tụ hơi hơi nghiêng, cả người hắn lập tức bay ra ngoài!  

 

Cơ thể của hắn đang vọt đến cây đại thụ, trong nháy mắt sắp đâm vào cây, hắn rơi xuống đất, nhưng thân thể vẫn vọt tới phía trước.  

 

Vì thế, hai tay hắn nâng lên, hung hăng đẩy thân cây, phải dùng tới “Ngàn Cân Thôi Áp”, tư thể đẩy này, sức lực cực lớn, cây đại thụ bị hai chưởng đánh cho bị gãy một chút.  

 

Hắn nương theo lực này hơi hơi quay người, như dẫm lên thang mây, tạch một tiếng lại nhảy về hướng đầu tường.  

 

Nhưng Triệu Hồng Tụ lại vào thời điểm chân hắn vừa mới muốn dẫm lên đầu tường, nâng nắm đấm lên, hung hăng đấm một quyền vào mặt tường!  

  Advertisement

“Rầm!”  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ nghe được dưới chân truyền đến vang lớn, mũi chân vừa mới đạp vào tường, sau đó mặt tường liền sụp đổ.  

 

Cho dù hắn là thần tiên cũng chạy không thoát lần này, theo bức tường sập xuống, còn suýt nữa bị chôn chân.  

 

Nhìn thấy Triệu Hồng Tụ mặt không biểu tình đứng ở trước mặt mình, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Chừa lại con đường sống được không? Cô xem tôi cũng đã nhận mình sợ, thấy cô liền chạy, rất cho cô mặt mũi. Cô trở về nói với nhà họ Triệu, tôi chạy trốn quá nhanh, bọn họ chắc chắn sẽ không trách cô!”  

 

Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt nói: “Không được, anh phải chết.”  

 

Tề Đẳng Nhàn hít vào một hơi thật sâu, một chút tiếp xúc với Triệu Hồng Tụ lúc nãy, hắn cũng đã cảm nhận được công lực của Triệu Hồng Tụ rốt cuộc thâm hậu đến mức nào!  

 

Với tình trạng cơ thể trước mắt của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ…  

 

“Đừng vô tình như vậy được không? Tôi và Triệu Hồng Nê em gái cô có quan hệ khá tốt.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

 

Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt như cũ, mũi chân nhấc lên.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm giác được một lực áp bách vô cùng khủng bố, thậm chí, lực áp bách này còn cao hơn cả Hồng Thiên Đô!  

 

“Không hổ là Thiên Phạt nhà họ Triệu mà!” Hắn híp híp hai mắt của mình, biết trận chiến này hơn phân nửa là không thể tránh được, hơn nữa, với trạng thái hiện tại này, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của người ta.  

 

Đúng vào ngay lúc này, Tôn Dĩnh Thục xuất hiện.  

 

Cô ta vừa xuống xe liền lớn tiếng nói với Triệu Hồng Tụ: “Triệu tiểu thư, chờ một chút, cô còn nợ tôi một ân tình!”  

 

Triệu Hồng Tụ nghe được giọng của Tôn Dĩnh Thục, hung hăng nhíu nhíu mày, cô ta không nghĩ tới, Tôn Dĩnh Thục vậy mà lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn đề cập đến chuyện ân tình.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, kinh ngạc, sao cô ta lại đến đây?  

 

“Hiện tại tôi phải dùng ân tình này, đó chính là, cô tha hắn không chết.” Tôn Dĩnh Thục chỉ một ngón tay vào Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lại ngẩn người, sau đó cảm động đến thiếu chút nữa bật khóc, góa phụ Tôn cũng làm cảm động lòng người quá đi, bị bản thân lừa mất mấy trăm triệu nhiều như vậy, thời khắc mấu chốt vậy mà lại vẫn còn đồng ý giúp đỡ cho hắn.  

 

Sắc mặt Triệu Hồng Tụ trầm xuống, nói: “Không thể đổi cái khác được à?  n tình của tôi thực sự rất quý giá!”  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Ngàn vàng không đổi!”  

 

Mũi chân đang kiễng lên của Triệu Hồng Tụ chậm rãi hạ xuống, trên mặt tỏ ra có hơi bất mãn.  

 

Triệu Hồng Tụ cũng rất rõ ràng, cái gã Tề Đẳng Nhàn này không dễ giết, lần này buông tha, lần sau không biết đến bao giờ.  

 

“Tôi có thể buông tha cho hắn, nhưng có một điều kiện.” Triệu Hồng Tụ lạnh lùng nói.  

 

“Hả?” Tề Đẳng Nhàn cười nhún vai.  

 

Triệu Hồng Tụ nói: “Chơi cờ, anh thắng tôi, tôi buông tha cho anh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn suýt nữa vui vẻ đến cười ra tiếng, Triệu Hồng Tụ này có tiếng chơi cờ dở, điển hình cho người cùi bắp mà thích chơi, kỹ năng chơi cờ của hắn tuy rằng không bằng Triệu Hồng Nê, nhưng ngược đãi loại cùi bắp như Triệu Hồng Tụ hơn phân nửa là không thành vấn đề!  

 

“Được thôi được thôi” Tề Đẳng Nhàn luôn miệng đồng ý rồi.  

“Anh đừng hối hận.” Triệu Hồng Tụ cười lạnh nói.  

 

 

“Tuyệt đối không hối hận!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục thấy Triệu Hồng Tụ không ra tay, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi sai người đưa bàn cờ tới.”  

 

 

Không bao lâu sau, hai người trực tiếp ngồi xuống trong cánh rừng nhỏ của bệnh viện, trên bàn đá đặt một bàn cờ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.  

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement