Tần Đường Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn: "Sau khi sư phụ ta qua đời, vợ ông ấy liền sinh bệnh. Dù có chữa như thế nào cũng không trị được, cũng không biết là đang có bệnh gì.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn vệt màu đen hiện ra giữa hai hàng lông mày của Văn phu nhân lúc ho khan liền nhíu mày.
"Hay là chúng ta cứ đáp ứng yêu cầu của bọn họ?” Văn Tư Thuận hỏi.
"Không được! Những người đó tham vọng rất lớn, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối không được đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, bỗng nhiên vô cùng nghiêm khắc nói.
Tần Đường Ngọc liền giải thích: "Là như này... Người của nước Kiệt Bành nói bọn họ có thể chữa khỏi bệnh của bà ấy nhưng lại đưa ra một vài yêu cầu, muốn thiếu gia Văn giúp bọn họ làm việc, hơn nữa, còn muốn dùng tiềm năng ảnh hưởng của lực lượng cũ của sư phụ ta."
Tề Đẳng Nhàn đã hiểu rõ, ra ngọn nguồn mọi chuyện là như thế.
Văn phu nhân quay đầu lại, nhìn Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Để cho Tề tiên sinh chê cười rồi, ta có chút bệnh nhỏ, cậu không cần để ý, ăn cơm thôi..."
"Văn phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Advertisement
Bữa cơm này vốn là muốn ăn uống bình thường nhưng luôn có một số người không muốn để bầu không khí này kéo dài.
Vừa ăn cơm xong, mọi người đang uống trà sau bữa tối, tâm trạng đều vui vẻ lại có khách không mời mà tới.
"Chị dâu, em lại đến thăm chị đây!" Một người đàn ông cười to đi vào, gọi Văn phu nhân là chị dâu.
Sắc mặt của Văn Tư Thuận trở nên lạnh lùng: "Đường Văn Trác, chú tới đây làm gì vậy? Nơi này không chào đón chú!”
Đường Văn Trác là người anh em cùng Văn Dũng Phu chiến đấu năm đó, cũng coi như là người có thế lực nhất trong những cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, sau khi Văn Dũng Phu chết, Văn gia và anh ta liền trở mặt với nhau.
Đường Văn Trác vờ như không nghe thấy, cười nói: "Yo, trong nhà có khách à?"
Anh ta dùng ánh mắt khinh thường đảo qua Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy đây là một người trẻ tuổi bình thường, không có gì đáng chú ý.
"Văn Trác, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không đứng ra ủng hộ cậu." Văn phu nhân sau khi nhìn thấy Đường Văn Trác thì không ngừng nhíu mày, trực tiếp thốt ra lời không hề khách sáo.
Một người dịu dàng như bà có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy, nhất định là rất chán ghét loại người này.
Đường Văn Trác lại nói: "Chị dâu, mục đích của con người tùy thời đều sẽ thay đổi mà! Chỉ cần một câu của chị, em lập tức có thể giải quyết khốn cảnh hiện giờ của Văn gia."
Văn phu nhân lạnh lùng nói: “Cậu hợp tác với người của nước Kiệt Bành khiến tôi rất khó chịu, đi ra ngoài! ”
Đường Văn Trác liền nói: "Những người Kiệt Bành kia đều cùng một sư môn với cháu trai Tư Thuận, xuất thân từ Nham Toái Lưu tiếng tăm lẫy lừng!"
"Con trai ta chỉ theo học tại Nham Toái Lưu mà thôi chứ không phải bán đứng lợi ích của quốc gia mình." Ngữ khí Văn phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, vô cùng khó chịu đối với Đường Văn Trác.
Nghe thấy những lời như vậy, Đường Văn Trác cũng không hề giận dữ mà chỉ nói tiếp bằng giọng rất đĩnh đạc: “Chị dâu à, bây giờ không còn giống thời đại trước nữa, có phải cứ hợp tác với người ngoại quốc là đang bán đứng lợi ích quốc gia đâu nào?”
“Tôi thấy là chị đang đòi hỏi quá nhiều thứ rồi đấy!”
“Nếu như chị đứng ra ủng hộ tôi, nói giúp tôi, thì tôi đảm bảo là tôi sẽ giải quyết tình cảnh khốn khổ của nhà họ Văn hiện tại chỉ trong một nốt nhạc.”
“Đừng nói là sáu trăm triệu, có là sáu tỷ thì tôi cũng sẽ nghĩ được cách để giải quyết giúp chị mà!”
“Hơn nữa chị còn mang bệnh trong người, tôi có quen những người có năng lực rất tài giỏi ở bên phía Nhật Bản, tôi đảm bảo bọn họ có thể chữa khỏi cho chị.”
Đường Văn Trác vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ ta đây.
“Hiện giờ hiền chất Tư Thuận của tôi đã bị thương, không còn dũng mãnh lợi hại như năm đó nữa, Tiểu Tần cũng không khác gì, lẽ ra chị nên suy nghĩ lại vì bọn chúng mới phải.”
“Sức khỏe chị thế này, lỡ như bây giờ gục ngã… Thì đến lúc đó sẽ chẳng ai có thể gánh vác được nhiều người như vậy đâu.”
Những lời sau cùng của anh ta có chút gì đó như là đe dọa, tuy cách nói thì quanh co lòng vòng nhưng ý tứ trong đó thì người ta lại nghe được rất rõ.
Sắc mặt của Văn phu nhân trở nên vô cùng khó coi, bà trầm giọng nói: “Đường Văn Trác, năm ấy chồng tôi đối xử với cậu đâu phải là tệ bạc gì, vậy mà sau khi anh ấy không còn nữa thì cậu lại tới ức hiếp đám mẹ góa con côi chúng tôi, cậu có còn biết xấu hổ hay không vậy? Cậu mà cũng dám tự xưng là anh em của chồng tôi sao?”
Đường Văn Trác lại nói: “Chị dâu nói gì mà sao nghe vô nghĩa quá, chị có biết trước khi đại ca mất thì anh ấy đang làm gì hay không? Tôi đang xin chị ủng hộ tôi để tiến hành hợp tác với bên phía Nhật Bản, nếu như anh ấy vẫn còn sống thì nhất định anh ấy sẽ gật đầu đồng ý mà thôi.”