Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ chiếc mũ chống đạn và cười nói: “Cái này tốt này, không cần phải cải trang nữa, người khác hoàn toàn không nhìn thấy mặt chúng ta.”  

 

Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp đội chiếc mũ lên đầu và nói: “Có hơi nặng nha, nhưng mà thôi không sao hết.”  

 

Dạ Ma hoàn toàn chết lặng, không bao lâu sau, mọi người xung quanh đều đã hoàn tất việc trang bị rồi.  

 

“Xuất phát thôi, mục tiêu của chúng ta là căn cứ bí mật ở trong núi, sau khi đến được đó thì sẽ có người đến tiếp ứng.” Ngọc Tiểu Long đưa tay ra chỉ vào bản đồ và nói.  

 

Mọi người đều đến xem một chút và nhao nhao gật đầu.  

  Advertisement

Đang chuẩn bị xuất phát thì Dạ Ma mới kêu lên: “Chờ đã!”  

 

Đồ Phu quay đầu lại và mắng: “Đồ ngốc, cậu có chuyện gì?”  

 

“A... Tôi thay trang bị cái đã!” Dạ Ma vội vàng nói, sau đó bắt đầu luống cuống mặc mấy thứ đồ bảo hộ như áo chống đạn lên người.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Ấy, không phải mấy tên nhát gan mới mặc mấy thứ này hay sao? Đàn ông chân chính thì làm gì cần áo chống đạn chứ!”  

  Advertisement

Dạ Ma ngượng ngùng cười nói: “Nói đùa thôi, nói đùa thôi mà!”  

 

Anh ta nhìn thấy người như Tề Đẳng Nhàn cũng bọc lấy mình thật chặt để sẵn sàng đón địch thì đã ngay lập tức ý thức được việc e rằng đây không phải là một mối nguy hiểm thông thường.  

 

Đồ Phu là quân phiệt và đã từng ra chiến trường, đương nhiên là rất rõ về việc ở trong mưa bom bão đạn sẽ nguy hiểm đến như thế nào, cho dù võ công có cao hơn nữa thì chỉ một viên đạn lạc cũng có thể khiến cho họ mất mạng.  

 

“Nhất định phải chú ý, đặc biệt là hai người chúng ta, không được để lại bất cứ dấu vết gì, cho dù có chảy máu thì cũng phải nuốt ngược lại vào trong bụng cho tôi!” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng nghiêm túc.  

 

“Hiểu rồi.” Tề Đẳng Nhàn uể oải đáp lại một tiếng.  

 

Trần Liệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, anh ta nói: “Chư vị, cái mạng chó này của tôi nhờ cả vào mọi người rồi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu với anh ta và nói: “Cậu chuẩn bị báo đáp tôi như thế nào đây?”  

 

Trần Liệt ngây người.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười, vỗ vỗ vào chiếc mũ sắt của anh ta và nói: “Quay về nhớ bảo Trần Ngư gửi vài tấm ảnh tự sướng cho tôi.”  

 

“...” Trần Liệt trực tiếp cạn lời, đây là người gì chứ.  

 

Đoàn người có thể nói là trang bị đến tận răng rồi ngay lập tức xuất phát.  

 

Trước khi đi, Ngọc Tiểu Long giật hai quả lựu đạn rồi ném thẳng vào bên trong container, cùng với hai tiếng nổ đoàng đoàng và sự bốc cháy dữ dội, tất cả mọi thứ đều biến thành tro bụi.  

 

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn vô cùng kì lạ, xem ra cô gái này đã không ít lần làm chuyện như thế này rồi...

 

Từ bến cảng nhỏ ở bên cạnh Miệng Cá Sấu, bọn họ ngồi lên một chiếc du thuyền và đi ngược dòng nước, khoảng hơn một giờ sau thì dừng thuyền và cập bờ.  

 

Dưới sự chỉ huy của Ngọc Tiểu Long, mấy người họ đi vào sâu trong núi.  

 

Suốt dọc đường đi đều vô cùng thuận lợi và không hề gặp phải trở ngại gì.  

 

“Con đường tiếp theo đây nhất định phải cẩn thận.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn: “Triệu gia biết nhất định sẽ có người đến cứu Trần Liệt và có lẽ cũng biết được con đường để rút lui, vậy nên giữa đường chắc chắn sẽ có mai phục.”  

 

“Đây là một ván cờ à? Bọn chúng để cho chúng ta cứu Trần Liệt ra một cách nhẹ nhàng, trên thực tế là muốn giết chết chúng ta trên đường rút lui.” Tề Đẳng Nhàn hỏi với vẻ trầm ngâm suy nghĩ.  

 

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cần biết phải hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.” Ngọc Tiểu Long trả lời rồi đưa tay ra gõ gõ vào chiếc mũ sắt của mình: “Cảnh giác một chút đi, vào trong núi rồi.”  

 

“Cô cũng nhanh nhẹn đấy.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha một tiếng.  

 

Hắn nhìn thì có vẻ rất ung dung, nhưng trên thực tế, thị giác và thính giác của hắn đều đã hoạt động đến mức cực hạn rồi, đôi mắt đảo khắp xung quanh, đôi tai thỉnh thoảng lại rung lên vài lần, vô cùng cảnh giác.  

 

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, Trần Liệt đã mệt đến thở hổn hển, nhưng cũng may là anh ta có thói quen duy trì việc tập thể dục, cộng thêm việc anh ta biết rằng đây là thời điểm quan trọng để quyết định xem anh ta có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không, vậy nên anh ta đã nghiến răng và tiếp tục kiên trì.  

Lúc này, cơ thể mập mạp của Đồ Phu đã trở nên rất linh hoạt, anh ta khẽ giọng nói: “Nhị đương gia, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nói ít thôi.”  

 

 

Đi tiếp về phía trước chính là rừng cây càng thêm rậm rạp, địa hình thì lại trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều, nơi này, ngay cả ánh trăng cũng khó mà lọt vào được.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement