Triệu Mạn Nhi vẻ mặt lạnh lùng.
Tần Đường Ngọc nói: "Văn gia hiện tại rất cần số tiền này, nếu như không có số tiền này, Văn gia ngay cả chỗ ở cũng sẽ bị ngân hàng tịch thu! Lúc trước sư phụ tôi cho bà mặt mũi, bà có phải cũng nên niệm chút ân tình này hay không?”
Triệu Mạn Nhi cười lạnh nói: " n tình? Tôi là không ân niệm tình đấy, thì sao nào!”
“Cô vì muốn tiền, nên tìm người đến đập phá sân khấu của tôi? Một lần đấu chó ném vào ba trăm triệu, ra tay thật là thật rộng rãi nha!"
“Nếu như trước khi tới đòi tiền mà quỳ gối bò vào trong sân của tôi, một đường ba lạy chín bái, nói không chừng tâm tình của tôi tốt lên, sẽ trả lại tiền."
Advertisement
"Nhưng hiện tại, làm mất mặt tôi, còn muốn tôi trả tiền?"
"Tôi dựa vào bản lĩnh mà vay tiền, vì sao phải trả?”
Lời nói của Triệu Mạn Nhi đã ném bom cho Tề Đẳng Nhàn, dựa vào bản lĩnh vay tiền, vì sao phải trả... Trên thế giới thật đúng là có người như vậy à, có thể nói ra những lời như vậy sao!
Tần Đường Ngọc tức giận nói: "Nợ thì hải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên)!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nói thì nói, nháo thì nháo. Vừa rồi tôi lại thắng một trăm năm triệu, khi nào về tài khoản?”
Triệu Mạn Nhi nghe nói như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó cười ha ha.
Thủ hạ của nàng đứng chung quanh cũng nhịn không được bật cười theo, lúc này, vẫn muốn đòi tiền sao?
“Tôi mặc kệ cậu là Rồng qua sông hay là Hổ xuống núi, ở chỗ tôi, cho là một con rồng thì cũng phải ngồi xếp bằng, là hổ cũng phải nằm xuống!”
"Đi theo tiểu tiện nhân họ Tần kia đến đập phá sân khấu của tôi, còn muốn tiền?"
“Không bằng, tôi thu cái mạng này của cậu lại, số tiền kia, đốt cho cậu xuống địa phủ tiêu là được rồi!”
Triệu Mạn Nhi đột nhiên nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, nâng hai mắt lên, trong mắt tràn đầy hàn quang, lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Bình thường tôi không phải rất thích so đo với phụ nữ, trả nợ sáu trăm triệu, còn có số tiền tôi thắng, trả lại cả vốn lẫn lãi. Những lời nói nhảm vừa rồi, tôi có thể coi như bà chưa từng nói qua.”
Triệu Mạn Nhi vỗ vỗ tay.
Chợt nghe từng đợt tiếng chó sủa truyền đến, ba thủ hạ của nàng, dắt ba con chó dữ đi ra.
Trong đó có hai con, rõ ràng là Ngao Vương màu nâu và chó Bun Anh vừa thắng, con còn lại ngược lại chưa từng thấy qua, chẳng qua vừa nhìn đã thấy rất hung dữ.
"Có người từng náo loạn ở chỗ tôi, kết quả bị chó của tôi ăn đến xương cốt cũng không còn. Cậu vừa nói gì, nói lại lần nữa xem?" Triệu Mạn Nhi hơi cúi người, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn làm ra một động tác cúi người lắng nghe.
Tần Đường Ngọc sắc mặt cứng ngắc, quả nhiên, số tiền này không dễ đòi như vậy, bây giờ Triệu Mạn Nhi muốn cùng bọn họ cứng đối cứng!
Tề Đẳng Nhàn lại ngẩn người, sau đó hít một hơi lạnh, nói: "Ngực đẹp! Đáng tiếc vẫn hơi nhỏ một chút..."
Trên thực tế, Triệu Mạn Nhi cũng không nhỏ, chẳng qua, sau khi trải qua sóng to gió lớn của Thư ký Dương, Tề Đẳng Nhàn đã trở thành người khổng lồ nhìn thấy hết non sông.
Biểu tình trên mặt Triệu Mạn Nhi chợt cứng ngắc.
Mẹ nó đây là loại não tàn gì thế, lúc này, vậy mà còn dám đùa giỡn mình?!
“Muốn chết!”
Triệu Mạn Nhi lớn tiếng quát, nhoáng cái từ trên ghế sa lon đứng dậy.
"Thả chó, cắn chết bọn họ!”
Triệu Mạn Nhi vung tay lên, chỉ thẳng vào Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc.
Ba thủ hạ kia lập tức buông dây thừng trong tay ra, ba con chó dữ cũng biết phải đối mặt với ai, chạy đến và nhào tới chỗ của Tề Đẳng Nhàn.
Tần Đường Ngọc không khỏi khẩn trương, vừa định ra tay, lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đưa tay vào trong túi, lấy ra một khẩu súng lục sáng chói.
"Bùm! Bùm! Bùm!”
Ba tiếng súng vang lên, ba con chó đang ở trên không trung đã ngã xuống đất.
Điều này làm cho Tần Đường Ngọc không khỏi ngây ngẩn cả người, Tè Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, cười nói: "Đại nhân, thời đại đã thay đổi rồi!”
Còn chưa dứt lời, ai ngờ thủ hạ của Triệu Mạn Nhi đã nhao nhao vén quần áo lên, súng lục cùng súng tiểu liên, trong nháy mắt đã nhắm ngay vào hai người Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc đang đứng ở giữa sân.