Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Dương Quan Quan nhịn không được mà chửi thầm, tim đập như trống, hoảng hốt vô cùng.  

 

 

Lúc cô lấy chứng minh thư ra, cơ hồ muốn đưa đầu giấu vào trong lồng ngực mình, trong lòng không ngừng mắng tên EQ thấp này, nếu có dự mưu, không biết phải đặt phòng trước sao?  

 

Đi thang máy lên tầng, thẻ phòng trượt một cái rồi mở cửa, cắm vào khe cắm thẻ, trong phòng nhất thời sáng đèn lên.  

 

Dương Quan Quan luống cuống tay chân đứng ở cửa, khẩn trương giống như một cục sắt, đến động đậy cũng không dám.  

 

Bỗng nhiên, đèn tắt, thì ra là Tề Đẳng Nhàn người này không biết từ lúc nào đã rút thẻ ra.  

 

Ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, làm mắt người tự nhiên không thích ứng được, hơn nữa cửa sổ còn kéo rèm, trong phòng có thể nói là trong nháy mắt đã thành đưa tay không thấy năm ngón tay.  

 

Dương Quan Quan chỉ có thể dựa vào cảm giác mà nhận ra trong bóng tối có người tập kích mình, sau đó lưng cô đã đụng vào cánh cửa, hô hấp nóng rực kia, sức lực kia, cơ bắp đầy đặn kia, khiến cho cô ta vô cùng hoài nghi đối phương là một con dã thú.  

 

“Anh quá hèn hạ!” Dương Quan Quan không khỏi thấp giọng phản kháng.  

 

“Tôi cũng không muốn lần sau thiếu chút nữa là bị người đánh chết, mới nhớ tới cây cải trắng tươi ngon mọng nước mà mình nuôi còn chưa ủi mất!" Tề Đẳng Nhàn không biết liêm sỉ nói.  

 

Đợi đến khi mắt thích ứng với bóng tối, có thể miễn cưỡng nhìn rõ, Dương Quan Quan mới phát hiện mình váng đầu mà ngã nằm trên giường.  

  Advertisement

Đột nhiên, đèn đầu giường sáng lên.  

 

Dương Quan Quan kinh hoảng vươn tay tắt lại.  

 

Đợi Tề Đẳng Nhàn bật đèn.  

 

Dương Quan Quan lại tắt đèn.  

 

"Không được bật đèn!" Dương Quan Quan nghiêm khắc cảnh cáo.  

 

Vì thế, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối đổi qua đổi lại hơn một giờ đồng hồ.  

 

Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể nhượng bộ, đối mặt với Dương Quan Quan  đang giận dỗi mình: "Này, tôi không bật là được rồi mà!”  

 

Dương Quan Quan hừ nhẹ một tiếng, kéo chăn lên cao, cuộn mình lại, giống như đang bọc nem rán vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình rất mệt mỏi, dù sao sau khi trải qua chiến đấu cường độ cao cũng không nghỉ ngơi nhiều, lần này lại tiêu hao thể lực, cũng thật không sợ tự làm mình đột tử.  

 

Hắn không biết ngủ từ lúc nào, cũng không biết Dương Quan Quan từ trong "Nem" chui ra từ lúc nào, sau đó lại chui vào trong ngực hắn.  

 

Chuyến này đại khái là năm giờ sáng mới ngủ, đây là thời gian mà thường ngày Dương Quan Quan người ta thức dậy để nghe tiếng tiếng gà gáy mà luyện võ.  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy một giấc ngủ này rất trầm, giữa chừng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như nhìn thấy đôi mắt như nước mùa thu của Thư ký Dương, mí mắt nhắm lại, giống như đã trải qua mấy giờ, lại giống như chỉ qua vài phút, đã nhìn thấy Thư ký Dương đang mờ mịt ngồi ở đầu giường, một tấm lưng bóng loáng đến không mức thể bắt bẻ đang đối diện với mình... Muốn đưa tay vuốt ve một chút đi, mí mắt lại nặng vô cùng, lại ngủ một giấc, lần này tỉnh lại, đã là bốn giờ chiều.  

 

"Anh không sao chứ? Anh đã ngủ trong một thời gian rất dài rồi." Hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Quan Quan ngồi ở trước mặt mình, ân cần nhìn hắn.  

 

"Tôi nghỉ ngơi một chút." Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, mí mắt tiếp tục đánh nhau, lại điên cuồng ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nữa.  

 

Dương Quan Quan lần này thật sự có chút nóng nảy, cảm thấy hắn ngủ quá lâu, có chút không bình thường.  

 

Cũng may đợi đến lúc chín giờ là Tề Đẳng Nhàn tỉnh lại, hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng trên mặt còn khó nén vẻ mệt mỏi.  

 

Dương Quan Quan hỏi: "Có muốn đến bệnh viện khám không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, lắc lư vài cái, người ngủ đến nỗi mơ màng cả ra, nói: "Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi, hiện tại đã tốt rồi.”  

 

Dương Quan Quan sờ sờ đầu hắn, phát hiện hắn không bị sốt, cũng thoáng yên tâm.  

 

"Mẹ kiếp, vậy mà lại ngủ cả ngày..." Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, đầu óc còn có chút bối rối.  

 

"Đúng vậy, anh giống như một con lợn vậy." Dương Quan Quan bất mãn nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn cuối cùng hồi hồn, nhìn hai gò má của Dương Quan Quan có thêm chút khí chất khác biệt, vui vẻ cười khà khà khà.  

 

Sắc mặt Dương Quan Quan trong nháy mắt đỏ bừng, cắn răng nói: "Cười cái em gái anh ý, anh còn cười, không được cười!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thư ký Dương vẫn là coi trọng chữ tín!”  

 

Dương Quan Quan có chút hổn hển.  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nói: "Cuối cùng cũng lừa được người, sau này tiếp tục lừa cô có được không?”  

Dương Quan Quan nhẹ nhàng nhéo thắt lưng hắn một cái, tỏ vẻ kháng nghị.  

 

 

"Đi ăn đi!" Tề Đẳng Nhàn sờ sờ tóc cô, mỉm cười nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn kéo tay Dương Quan Quan rời khỏi khách sạn, đến một quán thịt nướng ngồi xuống, sau khi gọi một bàn lớn, không quên để cho ông chủ lên một tá hàu sống và năm xiên thận dê.  

 

 

*Hàu với thận dê bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực cho nam giới.*  

 

 

Dương Quan Quan nhịn không được mà hung hăng trừng mắt.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn làm bộ như không phát hiện.  

 

 

Ông chủ thì nhìn Dương Quan Quan một cái, sau đó quay đầu nướng thịt, trong lòng ghen tị, nếu mình có bạn gái như vậy, một ngày mình cũng ăn năm xiên thận dê... Không, năm xiên có lẽ cũng không đủ, phải mười xiên!   

Advertisement
';
Advertisement