“Sức mạnh trong quyền pháp của người này có kinh khủng hơn nhiều so với những gì mình đã tưởng tượng!” Bạch Liễu thầm hoảng hốt trong lòng, sau đó cố sức bẻ gập những ngón tay xuống dưới, cơ thể hơi nghiêng một chút để áp sát vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, cả người mượn lực mà bật né ra.
Trong lượt giao đấu mà Bạch Liễu cố mượn sức lực của Tề Đẳng Nhàn để đánh lại chính hắn này, cô ấy không tạo ra được một chút dấu vết nào đáng nói cả.
Bạch Liễu đã sớm dẹp bỏ hết những suy nghĩ về việc mình có khả năng ép Tề Đẳng Nhàn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, bởi vì cô ấy hiểu rất rõ rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn.
Advertisement
Với những chi tiết biến hóa trong quyền pháp như vậy, với những khoảnh khắc xoay chuyển trong cách vận dụng sức mạnh như vậy, có thể thấy công phu của hắn cao hơn Bạch Liễu hẳn một cấp bậc.
Công phu cao hơn một cấp bậc thì chẳng khác nào cách nhau cả một bầu trời!
Sau giây phút cơ thể Bạch Liễu mượn lực bật né ra ngoài, hai chân cô ấy trượt trên mặt đất, liên tục nhấc chân lùi về phía sau hệt như đang đạp trên những lưỡi dao sắc nhọn.
Ngược lại, cước bộ của Tề Đẳng Nhàn thì dường như đã hóa thành một đường thẳng, chân trước của hắn mới vừa duỗi ra được nửa bước mà chân sau đã lập tức đuổi kịp để thế chỗ vào vị trí mà chân trước vừa mới bỏ trống, tốc độ nhanh đến mức không thể diễn tả được.
Những bước di chuyển ấy của Tề Đẳng Nhàn gần như không có điểm khác biệt với những bước di chuyển của động vật họ mèo trong lúc đi săn.
Khi động vật họ mèo chuyển động, chân sau của chúng sẽ đạp vào đúng vị trí mà chân trước vừa rời khỏi gần như mọi lúc, cho dù là một con báo săn đang chạy nhanh như gió cũng không phải là ngoại lệ.
“Bát Quái Bộ nhưng không sử dụng quỹ đạo đường cong mà lại tiến bước thẳng một đường sao? Người này thực sự vô cùng lợi hại!” Trong lòng Bạch Liễu thầm run lên, cô ấy nhấc hai tay lên rồi tạo thành một hình vuông vắn có bốn góc cạnh trông hệt như miệng giếng cổ để chặn lại phía trước mặt mình.
Tề Đẳng Nhàn liên tiếp tung ra hai chưởng vào cánh tay của đối phương, thế nhưng cánh tay của đối phương lại đỡ đòn một cách rất nhẹ nhàng, chỉ dùng bốn lạng mà địch lại cả ngàn cân, dễ dàng hóa giải sức mạnh trong đòn đánh của hắn mà tiếp tục lùi về phía sau né tránh.
Sắc mặt của Dương Quan Quan đứng ở phía sau sầm lại, cô ta nói: “Cái người tên Bạch Liễu này đang muốn khiến anh ấy phải tiêu hao thật nhiều năng lượng để ba giám khảo phía sau dồn sức tấn công anh ấy đúng không?!”
Long Á Nam cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, với một quyền pháp như Thái Cực Quyền thì sẽ không thể khiến đối thủ tổn thương một khi đã sử dụng những chuyển động nhẹ nhàng và mềm mại như vậy, kể cả khi Bạch Liễu có thể quăng Tề Đẳng Nhàn ra ngoài thì cô ấy cũng không thể tạo ra tổn thương gì đáng nói.
Thông thường khi xuất chiêu thì người tập võ sẽ phải bộc phát lực tay mạnh mẽ đến phi thường chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, ví dụ như các loại đấu pháp Ngũ Tinh Chùy, Thất Tinh Chùy hoặc Tiên Thủ vân vân, tất cả đều được dựa trên nguyên lý ngưng tụ cơ bắp và một lượng lớn sức mạnh rồi khiến tất cả bùng nổ khi xuất chiêu trong nháy mắt!
Nếu như muốn luyện được Thái Cực Quyền thì nhất định phải tập luyện cách để điều khiển nguồn sức mạnh đó thật tốt, nói cách khác, nếu chỉ sử dụng cách đánh lấy nhu thắng cương yếu đuối thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tự hại chết chính mình.
Tề Đẳng Nhàn lại tung ra một chưởng cắt ngang qua, Bạch Liễu giơ tay lên đỡ lấy, mượn luồng sức mạnh đến từ cánh tay của hắn mà gõ nhẹ một cái, lại tiếp tục xoay người né sang một phía khác.
“Tiếp theo đây anh ta sẽ còn phải so chiêu với Diệp Phi Lưu, những kẻ đê tiện này chắc chắn sẽ không cho anh ta thời gian để nghỉ ngơi đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định tình huống sẽ không được tốt lành gì!” Sắc mặt của Long Á Nam vô cùng nghiêm túc, cô ta đứng dậy với vẻ lo lắng và cảnh giác.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra rằng Bạch Liễu không có ý định đối phó với mình bằng phương thức cứng đối cứng mà chỉ đang cố tình mượn sức lực của hắn để chạy trốn, với mục đích cuối cùng là buộc hắn phải tiêu hao thật nhiều sức lực.
Có điều, nếu như hắn đã có thể viết ra cuốn “Thực chiến thuật chân” để giúp Dương Quan Quan học hỏi kinh nghiệm thì dĩ nhiên bản thân hắn cũng là một con người có vô số kinh nghiệm thực chiến!
Chỉ trong nháy mắt sau khi Bạch Liễu lại đẩy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra và mượn lực bật người né tránh thêm một lần nữa, hắn đột ngột nhắm mắt rồi hô một tiếng thật to, liên tục đạp chân xuống đất, những tiếng bộp bộp bộp phát ra liên tục, cuối cùng đuổi kịp Bạch Liễu bằng tốc độ khủng khiếp!
“Nhanh quá!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!