Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Long Phi Vũ lại nói: “Có giới hạn, có nguyên tắc, không muốn làm việc không từ thủ đoạn, không phải là mềm yếu nhút nhát. Tôi ngược lại cho rằng, đây là chuyện mà một người đàn ông nên làm, là biểu hiện của sự mạnh mẽ.”  

 

Long Phi Linh nghe cậu ta tranh luận, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nói: “Cái người mà Choi Jeong Han điểm danh đòi xử lý đâu? Ở đâu! Mày có thể nói ba cái nguyên tắc xàm chó của mày, nhưng tao thì không, tao sẽ xử lý hắn.”  

 

Long Phi Vũ xụ mặt nói: “Chuyện này là Choi Jeong Han làm không đúng, chẳng thể trách người khác, anh không thể vì một chút ích lợi, mà không màng trắng đen, bênh vực cho một người nước ngoài được.”  

 

“Cái gì là trắng đen, hiện tại tao chỉ để ý đến lợi ích của tập đoàn Long thị, chỉ muốn kiếm tiền thôi! Mày nhân từ nương tay không dám làm, nhưng tao thì không!” Long Phi Linh đen mặt nói.  

 

Nói xong lời này, anh ta trực tiếp tát một cái lên mặt Long Phi Vũ.  

 

Long Phi Vũ bị đánh đến đầu lệch sang một bên, thế nhưng lại không tức giận, chỉ duỗi tay sờ khoé miệng mình.  

 

“Nếu bạo lực có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì anh đánh nữa đi.” Long Phi Vũ chỉ nhàn nhạt nói.  

 

Khuôn mặt Long Phi Linh hiện lên vẻ ác độc, nói: “Vì một người ngoài, mà ngay cả lợi ích của tập đoàn Long thị cũng không màng? Mày đúng là em trai tốt của tao! Hôm nay, tao mà không dạy dỗ mày cho tốt thì tao không phải người ăn cơm trước mày mấy năm.”  

  Advertisement

Nói xong lời này, anh ta giơ tay lên, hướng về phía Long Phi Vũ vung xuống.  

 

Nhưng bàn tay mới vung được một nửa, đã bị một bàn tay to chặn lại trên không trung.  

 

“Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không nên ra tay với người nhà mình, có năng lực thì ra tay voiw nhà người ta đi!” Tề Đẳng Nhân đẩy Long Phi Linh ra, nhàn nhạt nói.  

 

Long Phi Vũ kinh ngạc, sau đó ho khan một tiếng, nói: “Tề tiên sinh, chuyện này không liên quan tới anh, anh không cần nhúng tay.”  

 

Long Phi Linh trừng to hai mắt, lạnh lùng nói: “Mày là thứ gì, mà cũng dám tới nhúng tay vào chuyện của Long gia chúng ta? Muốn chết à?!”  

 

“Chuyện này, tôi sẽ nói lại với Long Tông Toàn, ông ta sẽ không chỉ trích cậu, cậu yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói với Long Phi Vũ.  

 

“Ha ha ha…… Nói với cha tao? Mày thật sự cho rằng mình có thể làm nên chuyện, mày cảm thấy chính mình có tư cách nói chuyện với cha tao?” Long Phi Linh nghe xong lời này, trực tiếp cười như điên.  

 

Long Phi Vũ cũng giật mình, sau đó cậu ta nở một nụ cười khổ, hoàn toàn chỉ cho rằng Tề Đẳng Nhân đang khoác lác mà thôi, nói như vậy, ngay cả cậu ta cũng không thể tin.  

 

Long Phi Vũ nói: “Tề tiên sinh, được rồi, đây là chuyện của nhà chúng tôi, anh không cần quan tâm nhiều đâu.”  

 

Long Phi Linh trừng lớn mắt, nói: “Nó chính là cái tên ngu xuẩn đã chọc giận Choi Jeong Han đúng không? Choi Jeong Han bảo mày xử lý hắn, vậy mà mày từ chối?”  

 

“Chỉ vì bảo vệ một tên ngu xuẩn không rõ danh tính, mà mày quay lưng với tài phiệt Thượng Tinh?”  

 

“Long Phi Vũ, đầu của mày toàn là óc heo hay gì?!”  

 

Tề Đẳng Nhân lạnh nhạt nói: “Đồ ngu si, anh nói chuyện tốt nhất nên khách khí chút đi, trước khi tôi đập vỡ đầu anh ra, xem bên trong có phải toàn là óc heo hay không!”  

 

Long Phi Linh không nghĩ tới Tề Đẳng Nhân vậy mà dám mắng mình, trực tiếp cười to, nói: “Mày nói cái gì? Tao không nghe rõ? Đập vỡ đầu tao? Mày có gan thì thử xem!”  

 

Đi theo bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ cao lớn thô kệch, vừa thấy là biết không dễ chọc.  

 

“Tề tiên sinh, anh bớt tranh cãi lại đi, chuyện này không liên quan đến chuyện của anh, anh mau đi nhanh đi.” Long Phi Vũ lắc đầu, không chuyện này liên lụy đến hắn, bảo hắn nhanh chóng rời đi.  

 

Tề Đẳng Nhân lại cười, nói: “Cậu đúng là một người chính trực, tôi cảm thấy cậu không tồi. Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà làm liên lụy cậu, cho nên tôi thật sự phải xử lý chuyện này, không thể cứ để nó như thế này được.”  

 

“Đi? Cho dù mày muốn chạy, cũng không chạy được!” Long Phi Linh lạnh giọng nói.  

 

“Hai đứa tụi bây, đánh gãy chân nó đi, sau đó đưa đến chỗ của Choi Jeong Han, để ông ta tùy ý xử lý.”  

 

“Còn cái thằng ngu Long Phi Vũ này, vì một tên ngu xuẩn như vậy mà muốn chôn vùi lợi ích của tập đoàn Long thị chúng ta, đúng là đầu óc bị nước vào!”  

Hai tên bảo tiêu lập tức gật đầu, một trái một phải đi lên.  

 

 

Dương Quan Quan vào ngay lúc này bước lên phía trước, không nói một lời, che trước mặt Tề Đẳng Nhân, nhấc tay một cái đã vật một tên vệ sĩ ngã xuống đất.  

 

 

Tên vệ sĩ thứ hai thấy thế lập tức kinh hãi, đang chuẩn bị tinh thần nghiêm túc ứng phó, đã thấy Dương Quan Quan bước lên một bước, nhảy tới trước ngực anh ta, thúc cùi chỏ vào người anh ta!  

 

 

Tên vệ sĩ này lập tức ôm ngực ngã xuống đất, đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy kịch liệt, đau đớn như chết đi sống lại.  

 

 

Long Phi Vũ thấy một màn như vậy, lập tức khiếp sợ, anh ta thật sự không nghĩ tới, Dương Quan Quan thoạt nhìn thì yểu điệu, vậy mà lại có sức chiến đấu khủng khiếp như vậy!  

 

 

Hai tên vệ sĩ của Long Phi Linh bị cô ta hạ gục chỉ bằng một cú nhẹ nhàng.  

 

 

Long Phi Linh cũng ngây ngẩn cả người, sau đó tức giận nói: “Dám đánh người của tao, muốn chết đúng không?”   

Advertisement
';
Advertisement