Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Tề Đẳng Nhàn cũng hơi muốn biết, dạy dỗ kiểu gì mới có thể nuôi ra được một đám súc sinh không có đạo đức như người nhà họ Dương?  

 

Tranh gia sản sao, vậy cứ tranh đi, thủ đoạn bình thường một chút, như vậy cũng có thể hiểu được.  

 

Hai tên bảo tiêu nhận lệnh của Dương Tề đi lên phía trước, chuẩn bị ra tay với Dương Quan Quan.  

 

Kết quả lại là bị mọt mình Dương Quan Quan nhẹ nhàng quật ngã, hai người kia ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, cơ hồ là bị hạ gục trong nháy mắt.  

 

Hai người che lại chỗ mình bị thương, ngã trên mặt đất rên rĩ, gần như hít thở không thông.  

 

“Dương Quan Quan cái thứ súc sinh nhà cô, thật là to gan lớn mật!” Dương Tề mắng to, thấy cô ta vậy mà lại hung ác như vậy, không tự chủ được lùi về phía sau hai bước.  

 

Dương Quan Quan lại vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Ông cứ việc mắng khó nghe hơn nữa đi, đến lúc hoàn toàn chọc giận tôi, tôi sẽ khiến ông giống như Dương Phỉ Phỉ, nằm trên giường bệnh hết nửa đời còn lại!”  

 

Dương Tề nghe được, da đầu cũng trở nên lạnh lẽo, đương nhiên ông ta sẽ không cảm thấy Dương Quan Quan không dám làm ra chuyện như vậy.  

 

Cho dù là Dương Phỉ Phỉ cũng là bị phế ngay trong buổi tiệc đính hôn của Dương Tĩnh!  

 

Sau khi biết được tin tức Dương Phỉ Phỉ bị phế, ông ta mới suốt đêm trở về từ nước ngoài, thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, có Dương Tĩnh ở đó, tại sao còn có thể khiến cho Dương Phỉ Phỉ xảy ra chuyện!  

 

Nhưng hôm nay xem ra… hình như cũng không phải không có nguyên nhân.  

 

Dương Quan Quan trực tiếp mở cửa phòng bệnh ra, đi vào.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, theo phía sau cô ta, cũng đi vào.  

 

Dương Tề tức giận đến không nhịn được, cả người đều phát run, nhưng lại không thể làm gì Dương Quan Quan.  

 

“Ông ơi!” Dương Quan Quan thấy Dương lão gia tử nằm trên giường bệnh, thấp giọng kêu một tiếng, đi lên phía trước.  

 

Dương lão gia tử mở to mắt liếc nhìn Dương Quan Quan một cái, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, nói: “Quan Quan, sao cháu lại tới đây?”  

 

Tình trạng sức khỏe của Dương lão gia tử không tốt lắm, nhưng trạng thái tinh thần không tồi, vẫn còn có thể nhận ra Dương Quan Quan đã xa cách nhiều năm.  

 

“Cháu tới thăm ông đây!” Dương Quan Quan ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của ông ta, mỉm cười nói.  

 

“Tới thì tốt rồi… Ông còn tưởng rằng, có lẽ đời này không gặp được cháu nữa.” Dương lão gia tử thở dài, duỗi tay nắm chặt lấy tay của Dương Quan Quan, giọng điệu thành khẩn.  

 

Ông ta biết bản thân sắp không xong, cho nên bắt đầu cảm thấy hối hận về những chuyện mình làm trước đây.  

 

Trong đó, hối hận nhất đó là từ trước tới nay đã đối xử lạnh nhạt với Dương Quan Quan, hiện tại ông ta ngẫm lại, Dương Quan Quan cũng không làm sai bất cứ điều gì, hơn nữa, nói như thế nào cũng là người nhà họ Dương, không nên bị người nhà mình bắt nạt.  

 

Ông ta đương nhiên biết chuyện trước kia đám người Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn chèn ép Dương Quan Quan, nhưng từ trước tới nay ông ta đều mặc kệ không hỏi, hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy có chút hối hận.  

Dương Quan Quan nói: “Ông nội, cháu cũng không nghĩ tới, vậy mà ông lại khăng khăng muốn chia một phần gia sản cho cháu.”  

 

 

Dương lão gia tử nói: “Đó là thuộc về bố của cháu, nó không còn nữa, đương nhiên phải giao lại cho cháu! Trước kia là ông quá lạnh nhạt, hiện tại, ông muốn nói một câu xin lỗi với cháu.”  

 

 

Dương Quan Quan nói: “Không sao cả, cháu không để bụng những cái đó. Hơn nữa, cháu đã hoàn toàn tạm biệt quá khứ!”  

 

 

Dương lão gia tử có hơi nức nở, trò về một số câu chuyện lúc còn nhỏ cùng Dương Quan Quan.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement