Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Tề Đẳng Nhàn lại bỗng nhiên cảm thấy có hơi tẻ nhạt vô vị.  

 

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn vung tay lên, khinh thường nói.  

 

“Héo?” Từ Ngạo Tuyết lại vươn tay tới, tiếp tục đùa cợt.  

 

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện hất tay cô ta ra, không kiên nhẫn nói: “Nhanh cút đi, tôi không có hứng thú ở chỗ này dông dài với cô!”  

  Advertisement

Từ Ngạo Tuyết tùy ý nhún vai, duỗi tay mặc lại váy, buộc dây vào, thản nhiên nói: “Vậy tạm biệt nha, anh chờ tôi về trả thù đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói: “Yên tâm, cô có bò lên cao hơn nữa cũng sẽ bị tôi tát một cái cho rơi xuống! Đến lúc đó, cô còn phải khóc lóc cầu xin tôi buông tha cho cô.”  

 

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng, nói: “Sẽ không, anh sẽ không cơ hội này! Thả tôi đi Nam Dương, tôi sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu, nhưng cũng sẽ làm anh phải vì thế mà hối hận, trả giá đại giới!”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta chuẩn bị mở cửa xuống xe.  

 

Còn chưa kịp mở cửa đã bị Tề Đẳng Nhàn hơi kéo lại, sau đó, chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôi rất thích nhìn dáng vẻ không chịu thua này của cô!”  

 

“Anh…” Từ Ngạo Tuyết biết mình trúng kế, còn chưa kịp mắng hết câu thì đã không thể phát ra tiếng.  

 

Vì thế, tại sâu trong bãi đỗ xe ngầm của sân bay Thượng Hải, một chiếc SUV màu đen lắc lư lay động trong bóng tối.  

 

Người phụ nữ Từ Ngạo Tuyết suýt nữa thành vị hôn thê của Dương Tĩnh, trong một lần chơi bài tâm lý, lại bị thua một lần.  

 

“Cái tên khốn này…” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đi giữa lối đăng ký, trong lòng vô cùng oán hận.  

 

Lúc nãy cô ta chủ động, tất nhiên là cố ý, đây là một loại chơi bài tâm lý, vì tránh gặp một lần lăng nhục cuối cùng.  

 

Đáng tiếc, người thắng lợi cuối cùng, chung quy vẫn là Tề Đẳng Nhàn…  

 

Thật giống như Tề Đẳng Nhàn cố ý dẫn ra quyền kình của Mã Tây Long, sự không phục ẩn sâu bên trong và lòng thù hận của Từ Ngạo Tuyết, bị hắn dẫn ra ngoài.  

 

Bắt nạt Từ Ngạo Tuyết như vậy mới thú vị.  

 

Bắt nạt một Từ Ngạo Tuyết hạ tiện, vậy thì không thú vị.

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn tiễn Từ Ngạo Tuyết đi, lúc này mới không chút hoang mang lái xe trở về tìm Dương Quan Quan.  

 

Mấy ngày qua, mọi người đều ở trong nhà, gần như không đi ra ngoài.  

 

Mới vừa đỗ xe vào nhà, Tề Đẳng Nhàn liền thấy được em họ Kim Thần Hi của Dương Quan Quan lần trước tới tìm.  

 

“Chị họ, chuyện lần trước thực sự ồn ào rất lớn, măt mũi của nhà họ Dương bởi vì chuyện của Dương Phỉ Phỉ mà bị mang đi quét rác, bọn họ không tiện trực tiếp ra tay với chị. Nhưng lão gia tử rất nhanh liền không xong, hơn nữa còn từ chối thay đổi di chúc, bọn họ vì không muốn cho gia sản chảy vào trong tay chị, chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn hành động!” Sắc mặt Kim Thần Hi có chút ngưng trọng nói.  

 

“Nếu chị thật sự không muốn rời khỏi Thượng Hải, tốt nhất nên tìm một số người tương đối có bối cảnh ủng hộ chị trước đã.”  

 

“Có người ủng hộ, chị sẽ không cần lo lắng nhà họ Dương sẽ sử dụng thủ đoạn quá trắng trợn để đối phó chị.”  

 

Dương Quan Quan không khỏi buồn cười, hỏi: “Em không lo lắng chuyện em đến nơi này tìm chị, bị người nhà họ Dương biết được sẽ bắt em xả giận sao?”  

Kim Thần Hi bất đắc dĩ nói: “Em chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, bọn họ sẽ không chú ý đến em, cho dù có biết cũng sẽ không làm gì em.”  

 

 

Dù sao Kim Thần Hi cũng là họ hàng, còn là họ ngoại, không tạo thành uy hiếp gì với tài sản của nhà họ Dương, cho nên người nhà họ Dương tất nhiên cũng sẽ không để cô ta vào mắt.  

 

 

“Hôm nay chị đi ăn cơm cùng em đi, bên chỗ em có một nhân vật rất lợi hại, nếu hắn đồng ý giúp chị thì nhà họ Dương chắc chắn không làm gì chị đâu!” Kim Thần Hi nói.  

 

 

“Em họ tài giỏi, có thể quen biết được nhân vật lợi hại!” Dương Quan Quan cười nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement