“Cũng may, cũng may...”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cảm thấy may mắn, có lẽ Irena Jinva đã quá chán ghét cuộc sống ở Trại Nhạn rồi cho nên sau khi có được cuộc sống mới, cô đã đặc biệt quý trọng nó.
Loại chuyện như kiểu tranh đoạt tình nhân này, cô sẽ không muốn làm đâu, dường như cô sợ rằng nó sẽ phá hoại cuộc sống bây giờ của cô vậy.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô làm như vậy có hơi hèn mọn, nhưng hắn cũng đâu thể nói gì cô được, càng không cách nào an ủi cô được.
Advertisement
“Sao tự nhiên mình lại cảm thấy phương châm “Ông đây muốn tất” có gì đó không thỏa đáng nhỉ? Không được, tư tưởng của mình có gì đó không đúng rồi, quay về phải tẩy não chính mình thật tốt mới được.” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng suy nghĩ.
Irena Jinva và Lý Vân Uyển nói chuyện rất nhiệt tình, có thể nhìn ra được rằng quan hệ của hai người hình như thực sự rất tốt.
Có điều, với EQ của Irena Jinva, muốn qua lại thân thiết với một ai đó quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Advertisement
Có lẽ là cô sợ một ngày nào đó bản thân mình sẽ mất đi sự ủng hộ nào đó của Tề Đẳng Nhàn nên mới muốn cố gắng để qua lại thân thiết với Lý Vân Uyển.
Sau khi nói chuyện một hồi, Irena Jinva chủ động vẫy tay chào tạm biệt.
Lý Vân Uyển cũng không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường, nếu không thì với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ túm lấy Tề Đẳng Nhàn để hỏi cho ra đầu đuôi ngọn ngành.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khẽ thở phào một hơi, thế nhưng hắn cũng có một chút cảm giác tội lỗi.
Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy dòng trạng thái mà Irena Jinva mới đăng lên vòng bạn bè bằng ngôn ngữ của Tuyết quốc ở trong điện thoại.
“Tất cả sự náo nhiệt trên đời đều được phản chiếu dưới ánh đèn, ta lặng lẽ bước đi, chỉ để lại một bóng người trong veo và hai hàng dấu chân.”
Dòng trạng thái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn xem mà trong lòng càng thêm cảm thấy không hay rồi.
Irena Jinva ôm điện thoại di động của mình và lẩm bẩm với vẻ hài lòng: “Sau khi nhìn thấy bài đăng này, có lẽ anh ấy sẽ càng thương mình hơn nhỉ! Như vậy thì mình không cần phải lo lắng về việc sẽ bị vứt bỏ nữa rồi!”
Tề Đẳng Nhàn đã quên mất rằng Irena Jinva dù sao cũng là một cô gái đến từ Trại Nhạn, đối với việc điều khiển lòng người, cô thuộc vào loại lợi hại hàng đầu.
Tâm trạng của cô không hề buồn bã như dòng trạng thái đó mà ngược lại rất vui tươi và cởi mở, chỉ cần có thể tránh xa những ngày tháng đen tối và không thể nhìn thấy tương lai ở Trại Nhạn là cô đã rất hài lòng rồi.
Thế giới của cô rất nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc là có thể nhét đầy.
“Này, anh Tề, không phải anh đã từng kết bạn với người Tuyết quốc hay sao? Xem xem đoạn này là gì đi.” Lý Vân Uyển cầm điện thoại di động tới và nói.
“Ồ, tôi xem nào...”
“Ừm... Hôm nay gặp được Tề tổng tên tuổi như sấm đánh bên tai, anh ấy thật sự rất đẹp trai và cũng rất cao lớn, cảm giác mình giống như đang yêu vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn bài đăng của Irena Jinva, mỉm cười và phiên dịch.
Lý Vân Uyển trực tiếp đặt ngón giữa xuống dưới mũi Tề Đẳng Nhàn và quay đầu bỏ đi.
Rõ ràng, mấy lời nói xằng nói bậy như thế này, kẻ ngốc cũng không thèm tin.
Không bao lâu sau, điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo lên một tiếng, hắn thấy là tin nhắn của Irena Jinva nên đã bấm vào xem sao.
Khá lắm, là một tấm ảnh...
Tề Đẳng Nhàn vội vàng lưu bức ảnh vào danh sách yêu thích, sau đó thẳng tay xóa thông tin cuộc trò chuyện.
Tuy rằng Lý Vân Uyển không bao giờ kiểm soát điện thoại di động của hắn, thế nhưng lo trước khỏi họa, phòng ngừa chu đáo vẫn luôn là phẩm chất tốt đẹp của Nhị đương gia có thể trấn áp nhà tù U Đô.
Hơn nữa, Irena Jinva cũng là một kẻ tinh ranh, tấm ảnh này chỉ bắt đầu chụp từ cằm chứ hoàn toàn không nhìn thấy mặt.