Quả nhiên Tôn Dĩnh Thục lập tức trở nên giận dữ, chẳng phải Trần Ngư đang gián tiếp nói rằng mị lực của cô ta không bằng mị lực của Trần Ngư hay sao?
Vì vậy nên cô ta chớp chớp mắt, cười nói: “Tề tổng à, thất hẹn với một người phụ nữ không phải là hành vi nên làm của một quý ông đâu!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha: “Đây chẳng phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ hay sao?”
Trần Ngư khoát tay chặn họng Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức: “Mời Tôn phu nhân hãy ngồi xuống nói chuyện cùng chúng tôi đi, để xem tài phiệt Thượng Tinh rốt cuộc có muốn tiến vào thị trường Nam Dương hay không nào.”
Advertisement
Vừa nghe được những lời này, mi tâm của Tề Đẳng Nhàn cũng giần giật, trong lòng hắn thầm cảm thán rằng Trần Ngư quả là trâu bò lợi hại, tài cao gan lớn, cô ta muốn quấy cho vũng nước này càng thêm đục hay sao mà đến cả một con cá mập lớn như tài phiệt Thượng Tinh cũng dám mời đến đây?
Tầm mắt và thủ đoạn của Trần Ngư đều mạnh mẽ vượt qua người thường.
Tề Đẳng Nhàn cũng không thể không tán thưởng một tiếng ở đáy lòng, ngự tỷ này thật sự là trâu bò, ngay cả loại cá mập lớn như Thượng Tinh tài phiệt cũng dám bỏ vào ao để nuôi.
Advertisement
"Đương nhiên, Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi đã sớm có ý hợp tác với tập đoàn Trần thị, chẳng qua, đây là đơn phương tình nguyện của chúng tôi mà thôi." Tôn Dĩnh Thục cười nói.
Tình cảnh hiện tại của cô rất đáng lo ngại, nhìn thì như một bàn tay nắm giữ quyền hành, thật ra là vòng xoáy ngầm mãnh liệt, Thôi gia một mực nhắm vào cô, muốn đá cô rớt từ trên cao xuống.
Nếu như vào lúc này, có thể lôi kéo được một đối tác mạnh mẽ như Nam Dương Trần thị, đối với việc củng cố địa vị của cô mà nói, là một chuyện tốt.
Trần Ngư nói: "Vậy chúng ta cùng nhau nói chuyện đi, thật ra, tôi cũng rất hứng thú với một ít sản phẩm công nghệ cao của Thượng Tinh. ”
Tiếp theo, chính là tiến vào giai đoạn đàm phán kinh doanh.
Đại khái là Thượng Tinh đưa ra công nghệ và thiết bị, Trần thị bên này cung cấp chính sách của chính phủ và một số nguyên liệu quý giá, hơn nữa còn giúp khai phá thị trường khu vực Nam Dương.
Sự việc được nói tiếp, Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, dù sao, Trần thị bên này dường như là thật lòng muốn hợp tác.
"Tề tổng, ngày mai đừng có mà cho tôi leo cây nữa, chờ anh cùng ăn cơm." Trước khi đi Tôn Dĩnh Thục cười ưu nhã với Tề Đẳng Nhàn.
"Được rồi." Tề Đẳng Nhàn mở miệng là đáp ứng, nhưng cho leo cây hay không lại là một chuyện khác.
Trong lòng Tôn Dĩnh Thục không khỏi hừ lạnh, lần trước hắn cũng đáp ứng như vậy, kết quả ngày hôm sau đã cho cô leo cây, người đàn ông dám cho mình leo cây, đúng là không thấy nhiều!
Đợi đến sau khi Tôn Dĩnh Thục đi, Trần Ngư mới cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cẩn thận một chút, đây chính là người phụ nữ ăn thịt người không nhả xương, quá phụ đen chân chính, kịch độc Trúc Diệp Thanh! ”
Tề Đẳng Nhàn liếc cô một cái, cười lạnh nói: "Cô cũng chẳng kém bao nhiêu, cũng không thấy cô nhổ xương! ”
Trần Ngư đắc ý khom lưng, nhẹ nhàng đem ngón trỏ tay phải đi từ mắt cá chân của mình trượt một đường lên đầu gối.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, khoát tay áo nói: "Tạm biệt, yêu nghiệt như cô vẫn nên nhanh chóng trở về Nam Dương gây họa cho mấy người đàn ông bên kia đi, đến Hoa quốc ít thôi. ”
Trần Ngư nhẹ nhàng đưa tay đỡ cặp kính không gọng của mình, cười nói: "Nam Dương dù sao cũng là quốc gia nhỏ của quả phụ, làm sao thú vị bằng Hoa quốc? ”
Tề Đẳng Nhàn chẳng muốn nói nhiều với cô, tuy rằng cô mặc vớ đen thật sự rất đẹp, nhưng nhìn nhiều chỉ tổn hại cơ thể thôi.
Tề Đẳng Nhàn mỗi ngày đều muốn nhìn cô gái, bởi vì nhìn cô gái có thể làm cho tâm tình hắn sung sướng, nhưng mà, xem nhiều thì hăng quá hóa dở!
Trên đường Tôn Dĩnh Thục về biệt thự thuê lại, nhận được báo cáo của thuộc hạ, không kìm được hung hăng lắp bắp kinh hãi.
"Ngôn Đông Húc, thua trong tay Tề Đẳng Nhàn? Hơn nữa, chỉ dùng một chiêu? Đùa tôi đấy à!” Tôn Dĩnh Thục vô cùng khiếp sợ nói.
"Vâng, thưa bà. Cũng chỉ dùng một chiêu mà thôi, người Ngôn Đông Húc đã bay ra ngoài, hơn nữa phế rồi. " m thanh nặng nề của thuộc hạ báo cáo.