Nhìn thấy đám người Mã Hồng Tuấn bước vào bàn, hội viên Long Môn đang ngồi đều ồ lên!
Từ Dương là người đầu tiên đứng dậy giận dữ hét: “Mã Hồng Tuấn, rắp tâm của ông ra sao, vậy mà dám mời người giết chết cha tôi tới tham dự đại hội của chi nhánh?!”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt quét Từ Dương một cái, nhàn nhạt nói: “Cha anh thông đồng với địch bán nước, bán đứng lợi ích quốc gia, nguy hại tới an toàn của quốc gia, tôi diệt trừ ông ta là chuyện nên làm, có sai trái gì sao?”
Từ Dương cắn răng nói: “Chỉ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen, chuyện có phải như vậy hay không thì trong lòng cậu không rõ sao?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đây không phải cũng là học được từ mấy người hay sao?”
Từ Dương hận không thể xách đao đi lên chém chết tên giết cha anh ta Tề Đẳng Nhàn này, nhưng anh ta lại không có cái dũng khí đấy, dù sao thì thực lực của đối phương anh ta cũng biết rất rõ ràng.
Ở đây hôm nay cũng có một vị phó đà chủ khác, người này tên là Hứa Thiếu Cường, chính là người cạnh tranh lớn nhất với Mã Hồng Tuấn.
Dương Quan Quan đứng ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt bễ nghễ đảo qua một đám hội viên Long Môn đang ngồi, trong ánh mắt chỉ có tính xâm lược chứ không có bất luận co rúm gì.
“Nếu mấy người khó chịu thì có thể đuổi tôi đi mà.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, cảm thấy hắn có chút quá mức kiêu ngạo.
Hứa Thiếu Cường đứng dậy, lạnh lùng nói: “Họ Tề kia, cậu đừng có mà kiêu ngạo quá mức, chi nhánh của Long Môn cũng không phải là nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không để ý đến mà trực tiếp ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi tới chỉ vì một việc, đó chính là ủng hộ việc Mã Hồng Tuấn bước lên chức vị tân chủ nhân của chi nhánh Long Môn này, ai tán thành, ai phản đối?!”
Mọi người nghe xong thì ồ lên rồi lập tức phẫn nộ, cảm thấy như mình đang chịu nhục nhã vậy.
“Cậu nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị thì ông ta nhất định phải thượng vị sao? Có phải là cậu quá đề cao bản thân mình, cảm thấy chi nhánh Long Môn chúng tôi đều phải nghe theo cậu hay không?” Hứa Thiếu Cường ung dung thong thả hỏi.
“Mọi người chúng ta đều phản đối.”
“Không tồi, đúng là cậu là hung thủ giết chết Từ đà chủ, chúng ta không có khả năng không để ý tới cậu được.”
“Mã Hồng Tuấn cái tên thương thiên hại lý nhà ông, hắn đã giết chết đà chủ rồi, ông còn thông đồng làm bậy với hắn, đúng là đồ trơ trẽn không biết xấu hổ!”
Mọi người đều ồn ào một trận đứng ở mặt đối lập, sôi nổi phản đối.
Mã Hồng Tuấn lại đạm nhiên nói: “Từ đà chủ nguy hại tới lợi ích của quốc gia, ảnh hưởng tới đoàn kết của dân tộc ta, nên đền tội! Tề tổng thân minh đại nghĩa, chính khí lẫm nhiên, vì cái gì tôi không thể làm bạn được với cậu ấy?”
Từ Dương nói: “Ông không cần phải ở chỗ này tranh cãi vô ích, mọi người bỏ phiếu theo đầu người là được, chúng ta nhất định phải đá cái tên bại hoại Mã Hồng Tuấn này ra khỏi chi nhánh của Long Môn chúng ta!”
“Tôi là người đầu tiên tán thành!” Hứa Thiếu Cường lập tức gật đầu nói.
“Chúng ta đều tán thành!”
Một đám người cũng theo đó đánh trống reo hò, sôi nổi tán thành đề nghị này của Từ Dương.
Từ Dương nói: “Cái gọi là đắc đạo giả giúp đỡ nhiều, thất đạo giả quả trợ! Mã Hồng Tuấn, ông thông đồng làm bậy với hung thủ giết chết cha của tôi, trong mắt mọi người sẽ không dung nổi hạt cát là ông này.”
Mã Hồng Tuấn không nghĩ tới thanh âm phản đối lại kịch liệt như thế thì hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ bản thân mình để Tề Đẳng Nhàn ra mặt chống lưng cho mình có phải là một quyết định chính xác hay không.