“Chắc chắc ông tổ cai nghiện sẽ thất vọng về mình lắm!”
Ngày hôm nay khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi đó, hắn không khỏi run run sống lưng, hắn vận động các khớp để thanh tẩy xương cốt, làm cho tủy xương có thêm sức sống.
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, trong hai ngày liên tiếp này, hắn đều có thể nhìn thấy vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục.
Rõ ràng là Tôn Dĩnh Thục chưa thuyết phục được Triệu Hồng Tụ.
Hôm nay trùng hợp gặp được Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn lịch sự cười cười với cô ta và nói: “Cô vẫn chưa làm xong chuyện à?”
Tôn Dĩnh Thục gật đầu và nói: “Đúng vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chỉ cho cô cách giải quyết nhé?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Xin được rửa tai lắng nghe.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô có thể bỏ ra chút thời gian để đi tìm một bộ cờ vây xinh xắn để tặng cho cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ có thể nể mặt cô một chút, nếu như cô cứ tiếp tục thế này thì đoán chừng là ngay cả cửa cô cũng không bước vào được đâu!”
Triệu Hồng Nê là một kỳ thủ thiên tài, thậm chí đã thành công tiến lên chuyên nghiệp, mà Triệu Hồng Tụ lại là một kỳ thủ tệ hại nhưng lại rất thích đánh cờ.
Tôn Dĩnh Thục bỗng phấn chấn tinh thần, sau đó cảm ơn Tề Đẳng Nhàn và ngay lập tức sắp xếp thuộc hạ của mình đi ra ngoài thị trường để tìm mua bàn cờ.
Ngày hôm sau lúc Tề Đẳng Nhàn nhing thấy Tôn Dĩnh Thục thì đã thấy thuộc hạ ở bên cạnh cô ta đang gắng sức ôm một cái bàn cờ, nói là bàn cờ nhưng trên thực tế lại là kỳ đôn*.
(*Kỳ đôn: cũng là bàn cờ nhưng là cả một khối dày hơn và nặng hơn rất nhiều)
Cái kỳ đôn này là một món đồ cổ, đoán chừng được làm từ loại vật liệu gỗ vô cùng quý giá, trọng lượng cũng rất lớn.
“Đây là cái bàn cờ thời Tống mà tôi đã bỏ ra hơn tám triệu để mua lại từ trong tay của một nhà sưu tầm, quân cờ thì đã từng được tể phụ Từ Giai của thời Minh sử dụng, chỗ quà này, chắc là đủ rồi chứ?” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục khiêm tốn thỉnh giáo.
“Chắc chắn là sẽ có tác dụng, nhưng cô hỏi có đủ hay không thì tôi không biết được!” Tề Đẳng Nhàn cười và nói.
Tôn Dĩnh Thục gật đầu và nói: “Nếu như việc này có thể thành công thì sau này tôi sẽ mời Tề tổng ăn cơm để thể hiện sự cảm ơn.”
Sau khi nói xong lời này, Tôn Dĩnh Thục lại dẫn vệ sĩ của mình đi thăm hỏi Triệu Hồng Tụ.
Triệu Hồng Tụ đang ngồi ở trong phòng, trên TV đang chiếu về một giải đấu cờ vây, hai vị kỳ thủ Hoa quốc quyền thế rất mạnh đang chiến đấu hăng say, cô ấy xem mà tâm hồn rực sáng.
Nghe thấy có người tới quấy rầy, sắc mặt Triệu Hồng Tụ mang theo một nét không vui và nói: “Tôi không dễ tính như Hồng Nê đâu, nếu như cô còn đến quấy rầy tôi nữa thì sự kiên nhẫn của tôi sẽ không còn nữa đâu.”
Có điều, khi cô ấy nhìn thấy cái kỳ đôn và bộ quân cờ mà Tôn Dĩnh Thục sai người mang đến thì trên mặt lại lộ ra một nụ cười.
“Ha ha, đến thì đến thôi còn mang theo quà làm gì chứ? Tôn phu nhân thật là khách sáo quá đi thôi!” Triệu Hồng Tụ mỉm cười và nói.
Tôn Dĩnh Thục ngẩn người một lát, đã nhiều ngày như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của cô ấy đấy, điều này khiến cho trong lòng cô ta bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, xem ra, quả nhiên vẫn phải tặng đúng đồ mới có thể bước vào cửa được!
Tôn Dĩnh Thục cười và nói: “Nghe nói cô Triệu thích cờ vây cho nên tôi đã đặc biệt bỏ ra một chút thời gian để tự mình đi tìm một bàn cờ và một bộ quân cờ như thế này, hy vọng cô Triệu sẽ thích nó.”
Triệu Hồng Tụ hài lòng nói: “Thích chứ, tôi vô cùng thích! Ờm, cứ để ở đó đi.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, thong thả cầm lấy cái bàn cờ nặng những mấy chục cân này và tiện tay đặt ở bên cạnh ban công.
Một màn này khiến cho mấy tên vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục nhìn mà âm thầm líu lưỡi, bàn cờ nặng những mấy chục cân, đối với Triệu Hồng Tụ mà nói lại chẳng khác mấy so với một khối bọt biển?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!