Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 “Triệu gia không tôn trọng nhân quyền, cho nên, mới có nhiều người đối địch với họ như vậy.” Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.  

 

 

Từ Ngạo Tuyết đạo: “Mẹ anh dù sao cũng là người của Triệu gia, đương nhiên phải nghe theo lời cha mẹ trưởng bối an bài.”  

 

Tề Đẳng Nhân cười nhạo một tiếng, nói: “Quyền lợi của con người, không đến từ mệnh lệnh quốc gia, cũng không xuất phát từ cha mẹ. Đức hạnh trong văn hóa truyền thống không có ý thức về quyền cá nhân, người đứng đầu trong nhà khống chế phân phối tài sản sở hữu của gia đình, quân chủ thì khống chế phân phối tài nguyên xã hội.”  

 

“Chỉ khi nào ranh giới của quyền tư hữu rõ ràng thì pháp luật mới được xác định và đạo đức thực sự được tạo ra. Từ truyền thống đến hiện đại, chính là sự nhận thức của tiểu nông, gia trưởng và quân chủ đối với nhận thức về tư hữu và quyền tư hữu. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hoàn thành việc chuyển đổi khái niệm hiện đại hóa và văn minh.”  

  Advertisement

Sau khi nói xong lời này, hắn dùng tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào đầu mình, nói: “Tư tưởng của cô, quá cổ hủ, quá lạc hậu.”  

 

“Một người muốn gả cho ai, muốn cưới ai, thì đều là chuyện của bọn họ, không có bất kỳ người nào có thể can thiệp.”  

 

Từ Ngạo Tuyết chỉ lạnh nhạt nói: “Nhưng đến cuối cùng, chung quy vẫn là bi kịch, chính bởi vì quyền lực của Triệu gia quá lớn, nòng súng cứng.”  

 

Tề Đẳng Nhân bật cười, nói: “Cho nên chúng tôi mới muốn chỉnh chết Triệu gia! Cho nên, Hoa Quốc mới có thể xuất hiện đám người như Phong Vân lão, như Ngọc Tiểu Long.”  

 

“Bọn họ luôn muốn dùng quyền lực để khống chế tất cả, giống như quân vương phân phối tài nguyên xã hội.”  

 

“Nhưng, nhân tâm lại hướng về tự do, một chiếc lông vũ không thể cố định, làm sao có thể khống chế được?”  

 

Từ Ngạo Tuyết gặm táo không nói gì, thật không nghĩ đến loại người như Tề Đẳng Nhân có thể nói ra những lời nói như vậy tới, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.  

 

“Từ Ngạo Tuyết cô hiện tại thoạt nhìn như đang đứng trên đỉnh, làm việc cho Triệu gia.”  

 

“Nhưng nếu hiện tại Triệu gia muốn cướp đoạt hết tất cả của cô, cũng không phải chỉ bằng một câu nói thôi sao?”  

 

“Cô tình nguyện làm một con ở ăn nhờ ở đậu, luôn phải để ý ánh mắt của người khác sao?”  

 

“Hoặc là nói, Từ Ngạo Tuyết trong nhận thức của tôi đã sớm không còn, hiện tại đã biến thành một người khom lưng trước quyền lực rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhân thở dài, hơi lắc đầu, nói: “Có lẽ, Ngọc Tiểu Long cũng có cảm giác như thế này!”  

 

Quai hàm của Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên căng chặt, ngẩng đầu lên, mặt đầy sát khí mà hung tợn quát: “Câm miệng cho tôi!”  

 

Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn nói việc nào ra việc đó, hay nói cách khác, tôi muốn gieo vào lòng cô một hạt giống chờ nó mọc rễ nảy mầm thôi.”  

 

“Dù sao, cô cũng là một đối thủ rất khiến người khác đau đầu.”  

 

“Đương nhiên, nếu lời này của tôi có thể làm cô tại thời khắc mấu chốt nào đó, cắm cho Triệu gia một đao là tốt nhất!”  

 

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết âm lãnh, nói: “Tôi sẽ không làm theo lời của kẻ thù, trừ phi anh chết trước mặt tôi.”  

 

Tề Đẳng Nhân trực tiếp đi tới gần Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Tôi sẽ không chết, bởi vì, nếu tôi chết, những người ghê tởm đó, chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao?”  

 

Từ Ngạo Tuyết giật mình nói: “Anh muốn làm gì?”  

 

“Cô xem vết thương của cô đã khôi phục khá ổn, cho nên, đã đến lúc phải thu thù lao rồi.”  

 

“Cái mạng này của cô, tôi đương nhiên không thể cứu không công rồi.”  

“Còn nữa, cuộc cá cược giữa tôi và cô, cô cũng thua.”  

 

 

Mặt Tề Đẳng Nhân đầy ý cười, nói từng câu rõ ràng.  

 

 

Từ Ngạo Tuyết kinh ngạc giận dữ đan xen, nói: “Anh là đồ súc sinh!”  

 

 

Tề Đẳng Nhân lại cười, nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có quá đáng như vậy đâu, lỡ như làm miệng vết thương của cô hở ra thì không xong.”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement