Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Park Sung Sin đang tức giận bị mọi người tạm thời kéo sang một bên để bình tĩnh lại.  

 

 

"Việc làm ăn cũng không khá hơn nên muốn công kích cá nhân đúng không?" Park Sung Sin tức giận đến sắc mặt xanh mét, ngồi ở trên ghế phát run cả người.  

 

"Tôi nghĩ chắc là Tề tổng sức cùng lực kiệt rồi, không còn cách nào khác để có được Dược phẩm Thượng Thiện nên mới xảy ra chuyện như vậy."  

 

"Dù sao Park tổng cũng phải bình tĩnh, hắn ta chính là muốn chọc giận anh, làm anh tức giận đến ruột gan rối bời, loại thuốc mới này không thể rơi vào tay hắn đúng không?"  

  Advertisement

"Đúng vậy, hiện tại mọi mặt của Dược phẩm Thượng Thiện đều dẫn trước Dược phẩm Thiên Lai, Park tổng chỉ cần sắp xếp đâu vào đấy là có thể sỉ nhục chết hắn!"  

 

Dưới sự khuyên bảo của mọi người, Park Sung Sin cũng dần bình tĩnh lại, hơi hơi gật gật đầu.  

 

Anh ta cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy là cố ý chọc tức anh ta, khiến anh ta mất bình tĩnh, thừa dịp anh ta ruột gan rối bời để sấn tới.  

  Advertisement

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, anh ta triệt để áp chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Chỉ cần Dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi còn ở đây một ngày, Dược phẩm Thiên Lai vĩnh viễn sẽ không có chỗ đứng một ngày!"  

 

"Tề tổng, anh công kích cá nhân như vậy không tốt đâu, người khác thấy được sẽ nói Thiên Lai của chúng ta không tố chất!" Dương Quan Quan hợp tình hợp lí nói.  

 

"Tại sao lại không tốt? Anh ta không phải là cây gậy sao?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

"Ách......" Dương Quan Quan bị Tề Đẳng Nhàn nói đến nghẹn lời, có chút không nói nên lời.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Mặc dù bây giờ mọi người đều tâng bốc anh ta, nhưng đó là vì Tài Phiệt Thượng Tinh ở sau lưng anh ta, tôi gọi anh ta là cây gậy sẽ không ai cảm thấy tôi không có tố chất, ngược lại họ còn xem đó là trò tiêu khiển."  

 

Dương Quan Quan nói: "Cái này..... sao có thể?"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Dược phẩm Thượng Thiện của anh ta rất ngang ngược, đã chặn đường tài của bao nhiêu người, cô thật sự cho rằng những người Hoa quốc đó sẽ chiều anh ta sao? Chỉ sợ, họ cũng đã có tâm tư giết chết anh ta."  

 

Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, cảm thấy những lời này của Tề Đẳng Nhàn thật ra cũng rất có lý.  

 

Khi thời gian gần như không sai biệt lắm, chủ tịch Lâm Trạch Hoa của công ty khoa học công nghệ sinh học phương bắc Hoa quốc rốt cuộc cũng xuất hiện.  

 

Lâm Trạch Hoa ước chừng khoảng năm mươi tuổi, một thân tây trang phẳng phiu, hiếm thấy là ông ta không có bụng phệ như những ông chủ lớn khác, dáng người cũng coi như là được bảo trì không tồi.  

 

Ông ta vừa bước vào hội trường, bầu không khí ngay lập tức trở nên sôi nổi, mọi người đều hết lời tâng bốc.  

 

Nhóm dược thương nghiêm mặt đi tới, nhiệt tình như là nhìn thấy cha ruột của mình, hận không thể cho ông ta thấy tấm lòng của họ.  

 

"Ông ta chính là chủ tịch Lâm Trạch Hoa của công ty khoa học công nghệ sinh học phương bắc, Tề tổng, có muốn lên chào hỏi không?" Dương Quan Quan hỏi.  

 

"Lên chào hỏi cũng được, dù sao thì chúng ta cũng nhất định phải có dung dịch thần kinh dinh dưỡng tế bào não loại mới này." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Từ Ngạo Tuyết từ bên cạnh đi tới, nhẹ giọng nói: "Tôi khuyên anh đừng lãng phí thời gian nói chuyện lúc này, ông ta sẽ không nói chuyện với anh."  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Thế nào, lúc nãy mới vừa đánh cược mà cô đã sợ thua?"  

Từ Ngạo Tuyết mỉm cười nói: "Tôi sợ lát nữa anh thấy khó khăn, bị bẽ mặt mà thôi!"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không để ý, dẫn Dương Quan Quan đi tới trước mặt Lâm Trạch Hoa.  

 

 

"Lâm tổng, chào ông!" Tề Đẳng Nhàn chủ động chào hỏi.  

 

 

Lâm Trạch Hoa liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ phớt lờ tay hắn.  

 

 

Mọi người sau khi nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đều trở nên buồn cười.  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement