Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện nói: "Đàn ông mà, luôn không bỏ hai cái mắt kia đi được, huống chi, kích cỡ này của cô lại khả quan như vậy, muốn không nhìn cũng khó.”  

 

 

Dương Quan Quan khó chịu nói: "Anh còn không cho rằng đây là sỉ nhục à, bộ dáng ngược lại còn cho rằng đó là vinh quang sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười một tiếng, sau đó nhanh chóng giúp cô ta xử lý vết thương ở bụng, để cho cô mặc quần áo vào.  

 

Ánh mắt của hắn ngược lại nguyện ý nhìn thêm hai lần, nhưng trong lòng hắn lại rất xao động, nhìn tiếp thì quá nửa là sẽ xảy ra chuyện.  

 

Vạn nhất nửa đường lại để cho Dương Quan Quan phải kêu dừng lại, thất bại kia cũng quá lớn mà, đả kích lòng tin rất ghê gớm.  

 

"Này, tối nay nếu anh không có việc gì, thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" Dương Quan Quan bỗng nhiên chủ động đưa ra lời mời.  

 

"Hiếm khi cô chủ động chân thành như vậy, tôi đành đại phát từ bi mà đồng ý vậy!" Tề Đẳng Nhàn vui vẻ đồng ý.  

 

Dương Quan Quan nói: "Anh không cảm thấy trên người tôi có nhiều vết sẹo như vậy là rất khó nhìn sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp rồi.”  

 

Dương Quan Quan sắc mặt tái nhợt một phát.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nhưng tôi không thấy phiền nha, tôi rất thích cô nha.”  

 

Tâm tragj Dương Quan Quan thoáng cái lại trèo lên đỉnh cao, mím môi nói: "Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thích anh, thậm chí còn chán ghét anh nữa!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, không đáp lại lời này, mà nói: "Cô cũng nên thoải mái mà bước ra từ trong đi, lần sau ngâm suối nước nóng đó, không cho phép được nửa đường lại chạy mất nữa đâu.”  

 

“Cho dù có người nói cô thế nào, cô cũng cần gì phải để ý cơ chứ?”  

 

"Bởi vì chuyện này mà tự ti, không khỏi quá buồn cười đi."  

 

Dương Quan Quan nói: "Anh cũng biết đó là bóng ma thời thơ ấu của tôi mà, làm sao có thể dễ dàng đối mặt như vậy, thậm chí còn để cho người khác nhìn thấy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ sờ đầu cô ta, sau đó đột nhiên đưa đầu cô ấn vào trong ngực mình, dán vào lồng ngực.  

 

Dương Quan Quan có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt, vô cùng có lực, mỗi một tiếng, tựa như nổi trống, thậm chí không hề yếu hơn con hổ kia.  

 

"Nghe thấy không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

“Hổ Báo Lôi  âm?” Dương Quan Quan đăm chiêu hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn thiếu chút nữa đã chửi mẹ nó, không vui nói: "Tôi là muốn hỏi cô, có nghe thấy nó nói thích cô hay không, chứ không phải để cho cô nghe cái gì chó má Hổ Báo Lôi  m!”  

 

Dương Quan Quan à một tiếng, sắc mặt đỏ thẫm.  

 

“Thật sự là một người EQ thấp, ngay cả chút tình cảm này cũng không hiểu!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, tâm tình rất sảng khoái, mình cũng có tư cách mắng người ta EQ thấp, thật sự là khó có được nha.  

 

Dương Quan Quan suýt nữa bị những lời này Tề Đẳng Nhàn làm cho tức hộc máu, mình thế mà lại bị một thẳng nam thép chửi là EQ thấp, không hiểu tình cảm?  

Chẳng qua, câu nói kia thật sự rất chọc người nha, làm cho cô dù không hề uống rượu cũng có một loại cảm giác say sưa, nhịn không được đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của đối phương.  

 

 

Sau đó, cô thì thầm: "Tôi nghe thấy... Đập rất mạnh mẽ.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn trên mặt lộ ra một tia ý cười xấu hổ, mỉm cười nói: "Cái đó... Cô có thể cho tôi nghe tiếng của tim cô không?”  

 

 

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần lại, hai chân bất ngờ dùng sức đạp trên mặt đất, kình lực tràn vào hai chân, chuyển đến hông, sau đó là hai tay.  

 

 

Cột sống của co vừa động, tựa như một con rồng lớn ngẩng đầu, hai tay đang ôm eo Tề Đẳng Nhàn cũng trong nháy mắt phát lực!  

 

 

“Đi chết đi!!”   

Advertisement
';
Advertisement