Tề Đẳng Nhàn đã bảo đồ đệ của Tôn Thanh Huyền là Tôn Hữu Vi đánh tiếng với người trong nhà trước nên chuyện gặp mặt của Lý Vân Uyển và Tôn Liên Thành cũng coi như là tương đối thuận lợi.
Tôn Liên Thành là anh cả của Tôn Hữu Vi, trông khoảng ba mươi tuổi, tất cả những khí chất mà một người thành đạt nên có, hầu như anh ta đều đã nắm vững được.
“Tôn tổng, tôi đã cho anh biết về mục đích của chuyến thăm lần này từ trước rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.” Lý Vân Uyển vừa mới bước vào văn phòng thì đã ngay lập tức lấy tài liệu ra.
“Lý tổng không cần phải vội thế đâu, ngồi xuống uống chén trà đã rồi từ từ nói.” Tôn Liên Thành bảo thư kí mang trà lên cho Lý Vân Uyển.
Sau khi nói lời cảm ơn, Lý Vân Uyển uống một ngụm trà, hắng giọng và bắt đầu bàn việc.
Vừa mới mở miệng, Tôn Liên Thành đã cười và nói: “Tình hình hiện tại của Dược phẩm Thiên Lai không được tốt lắm nhỉ? Rất nhiều bệnh viện cấp 3 đều đã từ chối các cô.”
Lý Vân Uyển ngẩn người một lát và nói: “Đúng vậy, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến toàn cục, chúng ta tiếp tục bàn chính sự đi.”
Cô vừa mới trở lại đề tài cũ, Tôn Liên Thành lại ngay lập tức chuyển đề tài và nói: “Trận đại chiến thương mại giữa tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Từ thị năm ngoái thật sự khiến tôi vô cùng mãn nhãn...”
Lý Vân Uyển kiên nhẫn hùa theo vài câu và lái đề tài trở lại.
Nhưng Tôn Liên Thành lại liên tục đánh trống lảng và dường như hoàn toàn không muốn nói về chuyện thuốc đặc hiệu.
Sau vài lần như thế, Lý Vân Uyển cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy nheo mắt cười và nói: “Tôn tổng chỉ đơn giản là không muốn bàn về chuyện này có đúng không?!”
Tôn Liên Thành ngẩn người một lát rồi nói: “Ồ? Lý tổng nhìn ra rồi à, ha ha, kĩ năng diễn xuất của tôi thật là vụng về quá đi thôi!”
Lý Vân Uyển lạnh lùng nói: “Nếu như Tôn tổng đã không muốn bàn thì nói thẳng ra là được rồi, sao cứ phải làm lãng phí thời gian của mọi người như thế chứ?”
Tôn Liên Thành lắc đầu và nói: “Tôi vẫn phải nể mặt em trai của tôi chứ, dù sao thì nó cũng là đồ đệ của Tôn thần y mà!”
“Thành thật mà nói, hôm nay tôi dành thời gian ra để gặp cô là đã hào phóng lắm rồi.”
“Nếu không thì người của Dược phẩm Thiên Lai các cô cho dù có quỳ xuống cũng không gặp được tôi đâu.”
Nghe thấy những lời này của Tôn Liên Thành, Lý Vân Uyển lập tức nổi trận lôi đình.
Tề Đẳng Nhàn chọn Dược phẩm Tôn thị làm đối tượng hợp tác chính là vì cảm thấy tên đệ tử rẻ tiền Tôn Hữu Vi là người của Dược phẩm Tôn thị nên muốn mọi người cùng kiếm được tiền mà thôi.
Ai mà ngờ được chủ tịch Tôn Liên Thành của Dược phẩm Tôn thị lại hoàn toàn không coi chuyện này ra gì chứ? Thậm chí còn nói ra một số câu rất quá đáng!
“Nếu như Dược phẩm Tôn thị đã không có ý muốn hợp tác thì tôi cũng không cần phải ngồi lại ở đây thêm nữa!” Lý Vân Uyển đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, cục trưởng Mã xuất hiện ở ngoài cửa.
Cục trưởng Mã mỉm cười và nói: “Lý tổng sao đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng thế?”
Lý Vân Uyển nhìn thấy ông ta thì lập tức nhíu mày, cô ấy đã nghe được chuyện hôm qua từ miệng của Tề Đẳng Nhàn rồi.
“Làm phiền Lý tổng mang về cho Tề tổng câu này!” Cục trưởng Mã mỉm cười và nói.
“Có câu gì, mời ông cứ nói!” Lý Vân Uyển lạnh lùng nhìn cục trưởng Mã.
Cục trưởng Mã thở dài và nói: “Vẫn xin Tề tổng đừng có nghiên cứu thuốc đặc hiệu gì đó nữa, cũng đừng tìm đối tác làm ăn gì đó nữa, cho dù có sản xuất ra rồi thì Cục Y tế của chúng tôi cũng sẽ không phê duyệt đâu!”