Ngọc Tiểu Long nghe lời hắn nói là hiểu trong lòng của hắn đang cất giữ oán khí, cô bèn nhân tiện khuyên can: “Bây giờ là chuyện khác, ngày xưa là chuyện khác. Nếu thời cơ chưa đến mà đã bắt đầu động thủ thì chính là tự chuốc họa vào thân.”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, nói: “Vậy thì lại càng phải cố gắng để đủ khả năng phán đoán xem có phải thời cơ đã thực sự kéo đến hay không. Nói không chừng có rất nhiều người đều đang đợi người thứ nhất dám đứng ra, họ đều đang đợi một Trần Thắng hay Ngô Quảng (*)!”
(*) Hai người đầu tiên đứng dậy khởi nghĩa chống lại ách thống trị bạo ngược của nhà Tần.
Advertisement
Ngọc Tiểu Long vẫn im lặng, rồi mãi sau cô mới đáp lời: “Anh nói cũng rất có lý, nhưng vào thời điểm ấy tôi vẫn còn quá nhỏ.”
Tề Đẳng Nhàn trả treo lại: “Vào thời điểm ấy nhà họ Triệu cũng chưa đến mức bá đạo như hiện giờ.”
Vòng đi vòng lại mấy lượt, chủ đề của họ lại rẽ vào một con đường cụt không có lối ra.
Đường đi thì vẫn còn để đi, nhưng nếu không có trọng tâm câu chuyện chống đỡ thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Dường như Tề Đẳng Nhàn chợt nhớ ra một chủ đề nào đó, hắn hỏi: “Thái Cực Quyền của cô là do ai chỉ dạy thế? Tôi nhìn ra được, bên trong có chút hương vị của Cổ Thái Cực, cũng có khí thế giết địch hào hùng trên chiến trường.”
Ngọc Tiểu Long cười cười, cô đáp: “Vẫn có vài người thấy được những gì tôi đang làm hiện nay, và vì thế nên họ cũng ủng hộ tôi. Người đã chỉ dạy cho tôi có lai lịch rất bí ẩn, đến cả tôi cũng không biết người ấy rốt cuộc là ai!”
Tề Đẳng Nhàn cau mày nói: “Cô đường đường là một vị trung tướng của nước Hoa, muốn tra ra gốc gác của một người chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Tôi không tin cô không thể tra ra được.”
Ngọc Tiểu Long đáp trả: “Người ta không muốn nói thì tại sao tôi phải đi thăm dò? Tôi chỉ biết một điều rằng anh ấy tán thưởng tài năng của tôi, đồng thời cũng ủng hộ tôi làm những chuyện tương tự, cũng vì thế nên anh ấy mới chỉ dạy cho tôi.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó hắn xoay người, vươn một tay về phía Ngọc Tiểu Long: “Thượng Bộ Ban Lan Chùy của cô rất có nét riêng, nhưng ở giai đoạn sau thì có vẻ hơi thiếu lực. Tôi cứ nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra chiêu này, có lẽ sẽ hiệu quả hơn một chút.”
Trông thấy lòng bàn tay của hắn nhô lên, Ngọc Tiểu Long bỗng dưng ngẩn cả người, không nhịn được mà giơ tay ra sờ thử vào đó.
Năm ngón tay của Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt khép lại rồi úp xuống, nắm lấy bàn tay của cô.
Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long lập tức biến đổi, hai vai cô run lên, cố sức rút tay về!
Nhưng bộ phận nhô lên trong lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn cứ như sắp vỡ ra vậy, hắn bỗng hét lên một tiếng, sức mạnh bộc phát quả thực như một đoàn tàu lửa gào thét giữa tiết trời gió tuyết mênh mông!
Ngọc Tiểu Long dùng chiêu “Như phong tự bế” để chống lại, bị một chưởng của Tề Đẳng Nhàn làm cho cánh tay run run, toàn bộ cơ thể không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, gót chân cô trượt dài trên đất, bị đẩy ra xa hơn hai mét so với khoảng cách ban đầu.
“Đây là loại chưởng pháp gì vậy?!” Nét mặt của Ngọc Tiểu Long vô cùng kinh ngạc, cô có cảm giác tay mình vẫn còn run run và mơ hồ đau nhức.
Các chiến sĩ xung quanh trông thấy Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên giao chiến, sau đó Ngọc Tiểu Long bị đẩy lùi hơn hai mét chỉ bằng một chưởng của Tề Đẳng Nhàn, tất cả cũng đều rất ngạc nhiên.
“Tề chuẩn tướng của bộ đội đặc chủng chúng ta thật là lợi hại, cậu ấy thậm chí còn chiếm thế thượng phong khi giao chiến với Ngọc tướng quân!”
“Cũng chẳng trách người ta còn trẻ như vậy mà đã được đặc biệt chiêu mộ vào ban Chính trị làm chuẩn tướng, nếu tôi mà có bản lĩnh giống với cậu ấy thì tôi cũng có thể kiếm được một chức quan tướng rồi.”
Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Ngọc Tiểu Long, bình tĩnh nói: “Đây là Bát Quái chưởng pháp được dung hợp từ Chưởng Tâm Lôi và Võ Đang do tôi tự mình sáng tạo ra… Nếu tôi dồn lực vào bão đan để tạo thế “Thái Tổ tọa kim loan” thì có thể liên tiếp tung ra ba đòn Bát Quái chưởng tương tự thế này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!