Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Đám phạm nhân thấy Tề Bất Ngữ xuất hiện, lập tức câm như hến, cung kính cúi đầu.  

 

Tề Bất Ngữ thản nhiên đi tới trước mặt tên Đồ Tể, sau đó chỉ ngón tay về phía Dương Quan Quan.  

 

Dương Quan Quan sửng sốt.  

 

Tề Bất Ngữ ngoắc ngoắc tay với Đồ Tể.  

 

Đồ tể ngẩn ra, sau đó nhếch miệng cười, giơ tay đánh thẳng về phía mặt Tề Bất Ngữ!  

 

Tề Bất Ngữ bước chân hơi tiến về phía trước, cơ thể lay động, động tác nhanh như tia chớp, thoáng cái hất tung nắm đấm của đối phương, rồi liền giáng một đòn “đập vào mặt” đầy uy lực!  

 

Đồ tể kêu thảm một tiếng, mặt bị đánh đến nở hoa, bay đánh bay ra ngoài, trên mặt đất lăn hơn mười vòng mới dừng lại.  

 

Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều chết lặng trợn mắt há hốc mồm.  

 

Người đàn ông trung niên giống như thư sinh này, thoạt nhìn trông gầy và yếu đuối, nhưng vừa ra tay, lại vừa bá đạo lại vừa bạo lực, vóc dáng Đồ Tể lớn hơn ông nhiều như vậy, thế mà lại để cho ông một chiêu đánh bay ra ngoài.  

 

“Mẹ nó, ra tay thật tàn nhẫn... Đây là đánh thay con dâu ngươi sao?” Đồ Tể xoa xoa hai gò má đau muốn nứt ra của hắn ta, trong lòng thầm mắng.  

 

Tề Bất Ngữ đưa tay nhẹ nhàng khoa tay múa chân với Dương Quan Quan, lại chỉ chỉ ngực mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn ở một bên giải thích: “Bố tôi nói---nếu cô do dự, cô sẽ thua.”  

 

“Nếu do dự, sẽ thua?!”  

 

Dương Quan Quan ngẩn ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới trò “Chỉ Lang” bản thân từng chơi, đại BOSS cuối cùng của trò chơi này, Kiếm Thánh Vi Danh đã từng nói một câu như vậy: “Nếu do dự, sẽ thua.”  

 

“Ông bảo cô đừng sợ, trong lòng phải có kính sợ, nhưng kính sợ lại chỉ có thể là sinh mệnh, đạo đức, thần linh, mà không phải là người.”  

 

“Đồ Tể cũng biết bản thân không phải đối thủ của ông, nhưng vẫn dám ra tay với ông.”  

 

“ Cô rất có tài năng, nhưng đừng để nỗi sợ hãi giới hạn tài năng đó của cô.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tề Bất Ngữ giơ tay chỉ lên trời, rồi lại giơ tay chỉ vào tim, nhàn nhạt giải thích với Dương Quan Quan.  

 

Dương Quan Quan nhẹ nhàng mím môi, trong đầu chỉ nghĩ đến trò chơi mà bản thân đã chơi, độ khó của trò chơi này nổi tiếng rất cao, lần đầu tiên cô ấy gặp đại BOSS bên trong, luôn sợ hãi, sợ này sợ kia không dám xuất đao không dám ra tay, nhưng sau khi cứ chết đi sống lại, cô ấy đã quen thuộc với các chiêu thức của BOSS, vì thế, bắt đầu chủ động tấn công, không ngừng giao đấu với BOSS.  

 

Khi dồn toàn bộ công sức sức lực đánh bại BOSS, cô ấy nhận được một loại thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.  

 

Bây giờ trận đấu mà Tề Đẳng Nhàn sắp xếp cho cô ấy, cô ấy giống như “Chỉ Lang”, chỉ có điều, độ khó này... là cấp địa ngục.  

 

Cô ấy còn nhớ rất rõ, bản thân vì quyết tâm đánh bại Vi Danh, chết ước chừng hơn trăm lần, liều mạng gần như ba ngày, mới đem đầu BOSS này chém chết.  

 

Tề Bất Ngữ cười cười rồi xoay người rời đi.  

 

“Nếu do dự, sẽ thua.” Trong tâm trí Dương Quan Quan, luôn vang vọng một câu nói như vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ tay, bảo mọi người kết thúc công việc.  

 

Sau đó, lại là thời gian trị thương...  

 

“Hôm nay đừng đến phòng giam đánh lén tiểu tử này nữa, các ngươi muốn đánh cậu ta, ngày mai ta quang minh chính đại sắp xếp.” Tề Đẳng Nhàn đưa Hoàng Sung trở về phòng giam, mỉm cười nói với các phạm nhân bị nhốt trong các phòng giam.  

 

Đối với những người này mà nói, việc mở cửa phòng giam, quả thực không phải quá khó khăn.  

 

Tất cả mọi người là nở nụ cười, tỏ vẻ sẽ cho Nhị đương gia mặt mũi.  

Hoàng Sung chua xót nói: “Sư phụ à, này trong nhà từ này không có bất cứ người nào bình thường một chút sao?”  

 

 

“Đa số đều không bình thường.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, thản nhiên nói.  

 

 

Bên trong nhà tù U Đô cũng có một ít phạm nhân bình thường, Tuy nhiên, để cho bọn họ tới cùng Hoàng Sung và Dương Quan Quan đọ sức, vậy còn có ý nghĩa gì?  

 

 

Dương Quan Quan hôm nay bị đánh đủ thảm, nhưng điều này cũng không cản trở Tề Đẳng Nhàn tiếp tục bóc lột cô ấy, để cho cô ấy nằm ở dưới đất ngủ.  

 

 

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, cửa sổ cũ kỹ này có khe hở, gió lạnh tê tê thổi vào bên trong, khiến Dương Quan Quan cuộn mình run lẩy bẩy vì lạnh.  

 

 

Quay đầu nhìn lại, Tề Đẳng Nhàn đang ngủ say trên giường lớn, điều này làm cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

Sau khi cắn răng, Dương Quan Quan từ dưới đất đứng lên, đi tới bên giường, xốc một góc chăn lên, chui vào.   

Advertisement
';
Advertisement