Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 “Nếu Dương Quan Quan và Hoàng Sung không có chuyện gì, thì phải bắt bọn họ đến U Đô, để bọn họ so chiêu với đám nhóc con kia.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho hai người.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi thẳng: “Hai người các ngươi, lễ mừng năm mới có kế hoạch gì không?”  

 

Hoàng Sung lắc đầu, nói: “Một người cô đơn, không có kế hoạch gì!”  

 

Dương Quan Quan suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng không có kế hoạch gì... Cũng chỉ là nằm ở nhà xem kịch ăn đồ ăn vặt, phát sóng trực tiếp nhiều hơn.”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn gõ gõ bàn, nói: “Hai người các ngươi thời gian này chính là thời điểm nâng cao võ công, không thể gián đoạn việc huấn luyện... Như này thì tốt hơn, hai người cùng tôi trở về, trong thời gian năm mới cũng phải luyện tập!”  

 

Hoàng Sung ngay lập tức đồng ý.  

 

Dương Quan Quan lại có chút do dự, cảm thấy như vậy không hay cho lắm, Lý Vân Uyển cũng không đi, cô ta lại đi, việc này là sao a?  

  Advertisement

“Đừng lề mề, có đi hay không, không đi thì thôi!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Dương Quan Quan liền tức giận, muốn tát cho cô ta hai cái.  

 

“Tôi đi là được mà, anh đừng nóng giận...” Dương Quan Quan khúm núm nói.  

 

Dũng khí của cô ta tuy rằng can đảm lên không ít, nhưng Tề Đẳng Nhàn vừa phát hỏa, cô ta cũng chỉ có thể rụt rè.  

 

Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu, nói: “Vậy mọi người về thu dọn đồ đạc, sáng ngày mai xuất phát, vé máy bay tôi sẽ mua giúp mọi người , đưa chứng minh thư cho tôi là được.”  

 

Hai người trực tiếp giao ra chứng minh thư, sau đó Tề Đẳng Nhàn mua vé máy bay ngay tại chỗ.  

 

Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Uyển còn muốn tiễn hắn, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, hiển nhiên là di chứng do say rượu.  

 

“Được rồi ngoan, em cũng đừng có cố gắng nữa, lát nữa anh bảo tài xế đưa em về nhà. Buổi tối em cùng người của cơ quan quản lý thực phẩm và dược phẩm ăn cơm, không được uống rượu.” Tề Đẳng Nhàn trấn an một chút.  

 

“Vâng... Vậy anh đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện thoại cho em.” Lý Vân Uyển cũng cảm thấy tình trạng sức khỏe không tốt, chỉ có thể xụi lơ ở trên giường.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười xoa xoa hai gò má mềm mại của cô ấy, sau đó xách hành lý ra cửa.  

 

Trước cửa sân bay, ba người gặp nhau.  

 

Kiểm vé lên máy bay, thuận lợi suôn sẻ.  

 

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh.  

 

Sau khi ra khỏi sân bay, bọn họ lên một chiếc xe taxi, ba người đến trạm xe buýt.  

 

Sau khi mua một vé xe đường dài, trải qua khoảng một tiếng rưỡi, đến một thành phố nhỏ.  

 

Vừa đến, Tề Đẳng Nhàn không dừng lại mà đưa cho hai người họ một vé xe khác, tiếp tục ngồi xe hai giờ.  

 

Ngồi trên xe liên tục hai giờ liền quả thực không dễ dàng gì, chiếc xe này vừa nhỏ vừa cũ, mỗi lần đạp ga luôn phát ra âm thanh hì hì, hơn nữa, đường núi uốn lượn gập ghềnh, mặt đường gồ ghề.  

 

Gần như ba người họ cứ ba bước là nẩy lên, năm bước là lắc lư va vào nhau..  

Dương Quan Quan cảm thấy bản thân sắp nôn rồi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng rất mãn nguyện tự đắc, nhìn bộ dạng Dương Quan Quan ngồi lung lay lắc lư trên ghế cũng rất thích mắt, không thua gì so với lúc cô ta đánh cầu lông.  

 

 

Ba người xuống xe, thì đứng ở ven đường chờ đợi.  

 

 

Cũng không lâu lắm, một chiếc xe Jeep cũ nát chạy tới, trên xe là một cai ngục trung niên mặc một bộ đồng phục màu đen, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nhà nhã, lộ ra hàm răng vàng ố vì khói.  

 

 

“Nhị đương gia, ngài đã trở về a!” Quản ngục vui mừng nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, vừa mới định chuẩn bị giới thiệu Hoàng Sung và Dương Quan Quan, cai ngục liền nói: “Đây là vợ của ngài sao? oa...... Cũng xinh đẹp quá đi mất! Nhị đương gia đúng là đã khác trước, đi ra ngoài nửa năm, đã dẫn về một cô vợ xinh đẹp như vậy...”  

 

 

Mặt Dương Quan Quan đỏ tới mang tai vội giải thích: “Tôi không...”   

Advertisement
';
Advertisement