“Thằng chó này, hôm nay tao nhất định phải chơi chết mày!”
Park Sung Sin bị Tề Đẳng Nhàn khiêu khích như vậy thì không thể nhịn được thêm nữa.
Anh ta biết được tin Từ Ngạo Tuyết không một xu dính túi, hứng thú bừng bừng chạy đến Hoa Quốc tìm cô ta, hy vọng có thể thông qua thủ đoạn này để có được cô, kết quả lại phát hiện ra có người đã nhanh chân đến trước, sao lại như vậy được?
Từ Ngạo Tuyết ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Được thôi, Park Sung Sin, nếu anh có thể chơi chết anh ta, tôi có thể nghĩ đến việc theo anh đến Hàn Quốc, cho anh cơ hội trở thành người đàn ông của tôi!”
Park Sung Sin nghe được lời này của Từ Ngạo Tuyết, anh ta gật đầu lia lịa, duỗi tay túm lấy tay Tề Đẳng Nhàn, anh ta nói: “Đánh chết tên này cho tôi!”
Chu Quyên bỗng cả kinh: “Cậu Park à, dù sao tên này cũng là kẻ có chút thân phận, giết chết tại đây… Chỉ e là không hay…”
“Sợ cái gì, chúng ta Thượng Tinh chúng ta đến tỉnh Đông Hải đầu tư, bọn họ đều coi chúng ta như trời mà tâng bốc kia mà!”
“Cậu có biết sức ảnh hưởng của Hướng Tinh đối với thị trường quốc tế không? Toàn thế giới có nhiều công ty công nghệ cao như vậy, cũng cũng chỉ có hãng quả táo cắn dở của Mễ Quốc so được với chúng ta thôi!”
“Tên thầu xí nghiệp nhỏ nhoi như mày thì là cái gì chứ?”
Park Sung Sin vốn không định để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, anh ta đến từ Hàn Quốc, là người của Thượng Tinh, mắt cao hơn đầu, làm gì để ý tới mất thứ đó?
Park Sung Sin cười dữ tợn: “Tao là khách quý được tỉnh Đông Hải mời đến trong các dịp quan trọng, bây giờ mày quỳ xuống cho tao, tự phế bỏ cánh tay vừa sờ Ngạo Tuyết kia đi, tao còn có thể suy xét đến việc tha cho mày một mạng.”
Tề Đẳng Nhàn nhoẻn miệng cười, duỗi tay lại sờ thêm một cái lên ngực Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết tức giận, cô ta rất muốn lên gối, nện cho của quý của hắn tơi bời hoa lá, nhưng cũng cảm thấy Park Sung Sin thật là đáng kinh tởm, nên cũng chỉ đành nhịn.
“Mẹ nó, cho nó cho tôi, đánh chết rồi tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Park Sung Sin giận dữ thét lên.
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên!
Hai tên vệ sĩ này đều là võ sư đai đen đã xuất ngũ đến từ Hàn Quốc, đều là cao thủ đứng đầu, vô cùng trâu bò.
Đo bằng trình độ Tae Kwon Do, đều là đai đen lục đẳng.
Tề Đẳng Nhàn vô ý buông tay Từ Ngạo Tuyết, trong nháy mắt khi một tên vệ sĩ tiến lên, hắn giơ tay bắn một phát súng!
“Đoàng!”
Bụng tên vệ sĩ trúng đạn, lập tức lăn ngã trên mặt đất, trình độ của gã còn chưa tới mức cảnh giác được nguy hiểm mà tránh để có thể né được viên đạn này.
Một cái tên vệ sĩ khác sợ tới mức không dám nhúc nhích, khi Tề Đẳng Nhàn chĩa họng súng về phía mình, gã lập tức giơ hai tay lên đỉnh đầu, làm động tác xin hàng.
Park Sung Sin thấy mọi chuyện diễn ra như vậy cũng ngẩn người, sau đó phá lên cười, dữ tợn nói: “Tao thấy mày đúng là muốn tìm đường chết rồi, ngang nhiên dám sử dụng súng ống!”
“Tao biết người Hoa Quốc chúng mày là một đất nước cấm súng vô cùng gay gắt, còn quản chế nghiêm khắc hơn đao kiếm hay mã tấu.”
“Mày dám dùng súng với người của tao, vậy thì lúc này không cần tao nói gì, ông trời cũng chẳng thể cứu mày được nữa!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười khinh khỉnh, nhìn tên đàn ông che bụng nằm co ro dưới đất, hắn nói: “Không đâu, thời thế thay đổi rồi.”
Tên vệ sĩ kia cảm thấy như ruột gan mình đã nát bươm, co ro như thai nhi trong bụng mẹ, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cùng lúc ấy, trong lòng gã ta cũng rất không phục, như vậy thật đúng là không công bằng mà!!!
Tự mình động thủ, đối phương lại dùng súng, cuối cùng còn ném lại cho mình một câu “Thời thế thay đổi”, đúng là khó nuốt!
Từ Ngạo Tuyết cũng không tránh khỏi hoảng sợ, không ngờ Tề Đẳng Nhàn to gan lớn mật đến mức ấy, ngang nhiên mang theo súng, lại còn có thật sự dám dùng, nã cho vệ sĩ của Park Sung Sin một phát.
Lần này tuy rằng không đánh chết người, nhưng nhất định cũng bị trọng thương, đến lúc đó, mâu thuẫn này dẫn tới mâu thuẫn hai nước, hắn có thể gánh vác hậu quả lớn như vậy chắc?
Chu Quyên cũng tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa, nhanh nhảu cười nói: “Cậu chết chắc rồi, lần này không ai cứu được cậu nữa! Vậy mà dám dùng súng ở Hoa Quốc, còn là với cậu Park nữa!”
“Dong dài cái gì hả, mau quỳ xuống cho ông đấy!” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày nhìn về phía Chu Quyên, lạnh giọng nói.
Đối với tên hề nhảy nhót này, hắn đã khó chịu muốn chết từ lâu, còn đứng một bên lải nhải, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chu Quyên bị họng súng chĩa vào, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta nói: “Cậu dám nổ súng bắn tôi sao?”
Tề Đẳng Nhàn lắc họng súng, hắn hất hàm về phía vệ sĩ trên mặt đất, hỏi rằng: “Cô có muốn hỏi tên này mấy câu không không?”
Chu Quyên lập tức ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
“Bảo cô quỳ xuống, nghe không hiểu tiếng người sao?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói.
Trông thấy Tề Đẳng Nhàn làm ra tư thế nổ súng, Chu Quyên chịu đựng không nổi nữa, lập tức quỳ rạp ra mặt đất, còn khóc lớn nói: “Cậu Park, cậu nhất định phải giúp tôi hả giận!”
Park Sung Sin gọi điện thoại, anh ta cười lạnh: “Trưởng ngành Chu, co cứ việc yên tâm, tôi đang gửi tin nhắn cho lãnh đạo tỉnh Dương Lệnh Quang, một lát nữa ông ta sẽ qua đây!”
Chu Quyên nghe vậy cũng vênh váo mắng Tề Đẳng Nhàn: “Lãnh đạo tỉnh sắp tới đây rồi, cậu còn dám làm gì cơ chứ?!”
Tề Đẳng Nhàn dẩu môi với Từ Ngạo Tuyết, hắn nói: “Không phải cô muốn tát cho cô ta một trận hay sao? Mau lên đi.”
Từ Ngạo Tuyết ngẩn người, vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ dùng quyền thế để ép buộc Chu Quyên, không ngờ hắn lại dùng cách đơn giản và thô bạo như vậy, dùng súng ép người ta quỳ xuống…
Nhưng dù sao cũng có cùng một kết quả, dù sao Chu Quyên bây giờ cũng không đứng dậy được.
Từ Ngạo Tuyết đương nhiên không phải loại người không biết ôm thù, nói cách khác, nếu không cô ta cũng chẳng hận Tề Đẳng Nhàn đến mức nghiến răng nghiến lợi như vậy.
Vì thế, cô ta cúi người, tiện tay tìm một đôi giày đế bằng trên kiệ, đi đến trước mặt Chu Quyên.
“Từ Ngạo Tuyết, cô cô cô… Cô định làm gì? Nếu như cô dám đụng đến tôi, tôi nói cho cô biết…” Chu Quyên lắp ba lắp bắp muốn cảnh cáo.
Từ Ngạo Tuyết nói quả không sai, phượng hoàng có rụng lông thì vẫn là phượng hoàng.
Cho nên, cô ta không chờ Chu Quyên kịp nói xong, vung giày đế bằng trong tay lên, vả vào mặt Chu Quyên!
Vả trái, vả phải! Rồi lại vả phải, vả trái!
Từ Ngạo Tuyết như đang đánh bóng bàn, ra tay vô cùng tự nhiên, đế giày va vào mặt Chu Quyên, những âm thanh vui tai vang lên, chẳng bao lâu sau, mặt cô ta toàn là máu, đến cả răng cũng rơi ra.
Từ Ngạo Tuyết vẫn tiếp tục dùng giày đánh cô ta, yên lặng đếm trong lòng, đánh được khoảng chừng hai mươi cái, không nhiều cũng không ít, cô ta ngừng lại.
“Tôi nói rồi, muốn trả lại cô hai mươi cái, vậy nên nhất định phải trả lại hai người cái!” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói.
Chu Quyên bị đánh cho gần bất tỉnh nhân sự, đầu óc mơ hồ, có lẽ não đã gặp chấn động, rốt cuộc, dù sao đế giày kia cũng chẳng mềm mại gì, vết đánh nhất định đau hăn nhiều.
Chu Quyên xụi lơ trên mặt đất, một câu cũng không nói nên lời, trong lòng thậm chí còn cảm thấy hối hận, vì muốn được Park Sung Sin trọng dụng mà cô ta tích cực làm trò hề, hạ nhục Từ Ngạo Tuyết hết lần này đến lần khác?
Từ Ngạo Tuyết đưa chiếc giày đã bị dùng tới mức biến dạng cho nhân viên của hàng, nói rằng: “Gói lại cho tôi, anh ta trả tiền!”
Khi nói chuyện, cô ta chỉ tay về phía Tề Đẳng Nhàn, đương nhiên là muốn để hắn đảm đương vai coi tiền như rác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!