Chương 409: Nam Dương Trần Thị
Tề Đẳng Nhàn không có hứng thú nghe Triệu Hắc Long nịnh nọt, trực tiếp vẫy tay ngắt lời anh ta, để cho hắn cùng Hoàng Tình Ca chậm rãi trò chuyện.
Hoàng Tình Ca thở phào nhẹ nhõm, cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cám ơn anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Việc nhỏ mà thôi, có rảnh mời tôi ăn cơm là được.”
Lỗ Nam sắc mặt tối đen, không nói một lời, xoay người rời đi.
Những tùy tùng của anh ta đương nhiên cũng không tiện lưu lại, trong đó mấy hội viên kia thậm chí đều bị Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xóa tên.
Tề Đẳng Nhàn cũng chuẩn bị rời đi, liền nhận được điện thoại Dương Quan Quan gọi tới, nói là Hoàng Văn Đào trực tiếp chuyển vào tài khoản công ty một tỷ rưỡi.
Xem ra, Hoàng Văn Đào thật sự sợ Tề Đẳng Nhàn đổi ý, cho nên rèn sắt khi còn nóng chuyển tiền ngay lập tức, điều này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.
“Tôi biết rồi, số tiền này là cho Hướng tổng, cô chuyển vào tài khoản tập đoàn Hướng TThị, nói với Hướng tổng một tiếng.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Được.” Dương Quan Quan nói.
Trong lòng cô ta cũng có thắc mắc, tại sao Hoàng Văn Đào lại đầu tư tiền vào tập đoàn Hướng Thị?
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Hoàng Tình Ca: “Tiền của Hoàng đại tiên sinh tôi đã nhận được, cô bảo ông ta kế tiếp yên tâm chờ tin tức là được, ít nhiều có thể làm cho ông ta hồi máu.
Hoàng Tình Ca có chút áy náy nói: “Cám ơn.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ điểm Triệu Hắc Long một chút, nói: “ nói chuyện tiếp đãi bạn của tôi cho tốt”
“Nhị đương gia ngài cứ yên tâm, không nói Hoàng tiểu thư là bạn của ngài, đó cũng là thiên kim của thị trưởng thành phố a, tôi nhất định sẽ cung kính kính đối đãi!”
Tề Đẳng Nhàn yên tâm rời khỏi câu lạc bộ Thượng Động, sau đó đến công ty.
Vừa tới công ty trong đại sảnh, thì có thư ký phòng hành chính đi lên nói: “Tề tổng, một nhân vật lớn đến công ty, nói muốn gặp anh, hiện tại các quản lý cấp cao đang tiếp cô ấy trong phòng tiếp khách!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói: “Đại nhân vật nào vậy?”
“Là Trần gia người của Nam Dương quốc.” Thư ký vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần, Nam Dương quốc Trần gia? Hắn có chút ấn tượng.
Lúc trước trong nhà tù U Đô từng giam giữ một người Nam Dương quốc Trần gia tên là Trần Khánh, nói là phạm trọng tội, trên thực tế chỉ là tị nạn chính trị mà thôi.
Khi đó quan hệ giữa Trần gia và chính phủ Nam Dương quốc vô cùng căng thẳng, gây ra một số chuyện tương đối lớn, vì tạm tránh đầu sóng ngọn gió, Trần Khánh đã đến nhà tù U Đô.
Lúc trước, người bắt giữ cậu ta, lại là bố của hắn Tề Bất Ngữ.
Sau khi Trần Khánh vào ngục giam, một số thế lực chưa từ bỏ ý định, tìm mọi cách giết chết cậu ta, nhưng đều bị giải quyết bởi hai cha con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn.
Đợi đến khi tình hình ở Nam Dương quốc ổn định bình ổn, Trần Khánh ra tù, trở lại Nam Dương.
“Đó là một người phụ nữ, tên là Trần Ngư, chức vụ là phó chủ tịch tập đoàn quốc tế Nam Dương Trần Thị.” Thư ký lại bổ sung.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía phòng họp.
Trong phòng họp, lãnh đạo cấp cao của TianLai Capital hầu như đều ở đây, Dương Quan Quan, Lý Vân Uyển, còn có một số bộ trưởng bộ phận quan trọng đều ở đây.
Sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn tới, Dương Quan Quan vội vàng giới thiệu với người phụ nữ tên Trần Ngư: “Trần tiểu thư, vị này chính là Tề Đẳng Nhàn người mà cô muốn gặp.”
Nam Dương quốc Trần gia, đây chính là đại danh lừng lẫy, là một trong tài phiệt lớn nhất phía Nam, cho dù là chính phủ Hoa quốc đối đãi bọn họ, đều sẽ nho nhã lễ độ.
Cho nên, TianLai Capital bên này bày ra một trận tiếp đãi lớn như này cho nữ nhân tên Trần Ngư này, cũng không có gì kỳ lạ.
Trần Ngư nghe Tề Đẳng Nhàn tới, lập tức đứng dậy.
Tề Đẳng Nhàn cũng thấy được cô ấy, cho dù là thấy Ngọc Tiểu Long, Hướng Đông Tình xinh đẹp thịnh thế, sau khi nhìn cô ấy, cũng khó tránh khỏi bị kinh ngạc một chút!
Nữ nhân này tên là Trần Ngư, đúng thật sự có tư thế chim sa cá lặn.
Một mái tóc dài màu nâu bồng bềnh, khuôn mặt hơi dài tinh xảo, trên sống mũi đeo một cặp kính không tròng để lộ ra khí chất, đôi môi hồng nhuận thoa son môi màu sắc tươi đẹp.
Thân trên của nàng, là một bộ âu phục nhỏ, bên trong mặc một bộ áo sơ mi tơ tằm màu vàng sậm, nhất cử nhất động đều hiện ra một cỗ khí chất ngự tỷ đứng đầu có thể nói là tuyệt thế.
“Xin chào, Tề tiên sinh!” Trần Ngư mở miệng chính là ngoại ngữ lưu loát, mặc dù diện mạo là người Hoa, nhưng khẩu âm lại nghe không ra đến nửa điểm khuyết điểm.
“Xin chào, Trần tiểu thư.” Tề Đẳng Nhàn tiến lên bắt tay với cô, để biểu hiện lễ phép, hắn chỉ bắt tay nhân nhẹ, đầu ngón tay đối phương mà thôi.
Trần Ngư dùng ngoại ngữ nói: “Trần Khánh là em trai tôi, lần trước cậu ấy gặp chuyện không may, tôi không thể tự mình lộ diện, toàn bộ đều nhờ bố con các anh chăm sóc, thật sự khiến tôi xấu hổ!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Trần tiểu thư khách khí rồi, cô biết nói tiếng Hoa không?”
Trần Ngư sửng sốt, sau đó gật gật đầu, nói: “Đương nhiên biết, dù sao cũng là quê hương của Trần gia chúng tôi mà!”
Trần Ngư cố ý dùng ngoại ngữ cùng Tề Đẳng Nhàn nói chuyện với nhau, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta nghe không ra nửa điểm cảm giác làm bộ, chính là rất tự nhiên, hơn nữa cái loại ngữ thái cùng giọng điệu lúc nhấn từng chữ này, đều làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng tự tin.
“Đây mới thật sự là thiên kim trong đại gia tộc, tiểu thư khuê các của Hoa quốc chúng ta so sánh với vị Trần tiểu thư này, quả thực là thua kém hơn.
Lý Vân Uyển và Dương Quan quan tâm đều không khỏi có một ý niệm như vậy trong đầu, lời nói cử chỉ của đối phương, mỗi một động tác, đều tràn ngập tự tin và ưu nhã.
Những thứ này không thể giả vờ được, đó chỉ có thể là những thói quen được nuôi dưỡng và hình thành từ nhỏ.
“Vậy dùng tiếng Hoa trao đổi là được rồi... Ngoại ngữ của tôi không tốt lắm, cũng chỉ thông thạo sáu nước mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng cười cười.
Quản lý cấp cao ở đây một trận im lặng, có người khoác lác kiêu ngạo như vậy sao, nếu không phải là ông chủ nhà mình, thật muốn đấm vỡ đầu của hắn nha!
Trần Ngư cũng bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn chọc cười, không lưu lại dấu vết nâng kính mắt của mình, nói: “Vậy Tề tiên sinh lợi hại hơn tôi một chút.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không dám nhận không dám nhận, cũng chỉ có một ít điểm mà thôi.”
Dương Quan Quan cùng Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, chúng ta có thể đừng ở trước mặt đồng bào hải ngoại mất mặt như vậy sao?
“Tề tiên sinh, lần trước bố con các người giúp Trần gia chúng ta đại ân, để cho đệ đệ ta Trần Khánh may mắn tránh khỏi khó khăn, Trần gia chúng ta đối với cái này vô cùng cảm kích.”
“Lần này ta nghe nói công ty của Tề tiên sinh tại thành phố Trung Hải gặp phiền toái lớn, cho nên liền cố ý từ Nam Dương quốc chạy tới, xem xem có giúp được chút gì đó hay gì .”
“Trần Khánh gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian tự mình tới cảm tạ, cho nên, liền do tôi tới.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!